Bảy giờ hai mươi, xe dừng lại trước một khu nhà có sân nhỏ.
Lê Nghiễn Thanh vừa định mở miệng nói “Đến nơi rồi”, thì phát hiện người bên cạnh đã ngủ say.
Anh biết Lâm Thư Đường trưa nay không nghỉ được ngon giấc, đến giờ này hẳn là mệt lắm, nên không nỡ đánh thức.
Người trong sân thấy xe dừng trước cổng liền chạy nhanh ra.
Lê Nghiễn Thanh hạ kính xe xuống, đưa tay làm dấu suỵt, rồi nói nhỏ:
Nhân viên gật đầu, hiểu ý, rồi chạy vào trong.
Có lẽ vì trước khi ngủ cô vẫn nhớ tối nay sẽ cùng anh đi ăn, nên giấc ngủ này không sâu.
Khoảng bảy giờ bốn mươi, Lâm Thư Đường đã tỉnh lại.
Cô mở mắt, thấy trên người được đắp một tấm chăn mỏng.
Quay đầu sang, thấy Lê Nghiễn Thanh đang cầm máy tính bảng, hẳn là đang xem tài liệu công ty.
Anh không bật đèn, ánh sáng dịu từ màn hình chiếu lên khuôn mặt anh, khiến đường nét vốn đã sắc sảo lại càng nổi bật.
Cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh nghiêng đầu hỏi:
“Tỉnh rồi à?”
“Em ngủ bao lâu rồi?” – Giọng cô vừa tỉnh dậy còn nhẹ và mềm như tơ.
Anh nhìn thời gian ở góc màn hình:
“Nếu không tính đoạn trên đường, thì chỉ hơn hai mươi phút thôi.”
Cô ngồi dậy, anh lập tức đưa tay đỡ nhẹ sau lưng cô.
“Sao anh không gọi em dậy?”
Anh cười, không đáp, chỉ khẽ chỉnh lại áo khoác cho cô, nói:
“Xuống ăn đi.”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677561/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.