Vừa bước vào thư phòng, Lê Nghiễn Thanh chẳng thèm liếc đến bàn làm việc của Lê Quảng Tùng, chỉ dắt Lâm Thư Đường đến ngồi xuống ghế sofa.
Anh rót cho cô một ly nước, giọng dịu lại:
“Nước còn hơi nóng, để nguội chút rồi hãy uống.”
Lâm Thư Đường khẽ gật đầu. Nhưng trong tầm mắt, cô thấy sắc mặt của Lê Quảng Tùng càng lúc càng trầm xuống, bèn khẽ đụng khuỷu tay vào người bên cạnh.
Lúc này, Lê Nghiễn Thanh mới chịu quay lại nhìn cha.
Lê Quảng Tùng vốn đã định nổi giận, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, lời quở trách vừa đến miệng lại nuốt xuống.
Đôi khi, ông cũng không hiểu từ khi nào, bản thân mình trước người con trai lớn này lại trở nên chẳng còn chút uy thế nào nữa.
“Có chuyện gì?” – Lê Nghiễn Thanh hỏi, giọng thản nhiên, ánh mắt lại không rời khỏi cha.
Ánh nhìn ấy như ngầm nói: nếu ông dám nói thêm một câu không vừa ý, anh sẽ lập tức đưa cô ấy rời đi ngay.
May thay, có lẽ tuổi già khiến người ta bớt tranh hơn, hoặc cũng bởi ông thật sự chẳng thể làm gì được con trai này nữa.
Giờ phút này, trong đầu Lê Quảng Tùng chỉ còn hình ảnh bế cháu cười đùa, chẳng còn ý định gây gổ như trước.
Trước kia, ông phản đối hai người ở bên nhau, một phần vì cô gái ấy gia cảnh quá kém, phần khác là do chuyện con cái.
Nhưng giờ đây, cô đã mang thai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677557/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.