Lâm Thư Đường: “Em nhìn ra rồi!”
Trước đó cô có xem qua vài video — những người đàn ông khi biết mình sắp làm cha đều vui mừng và xúc động.
Còn Lê Nghiễn Thanh, đừng nói là xúc động, ngay cả một chút ngạc nhiên cô cũng không nhìn thấy.
Ngay cả khi cô kéo tay anh đặt lên bụng mình, anh vẫn không có phản ứng gì đặc biệt.
“Em chẳng cảm nhận được niềm vui của anh.”
Nghe vậy, Lê Nghiễn Thanh khẽ hôn l*n đ*nh đầu cô, rồi điều chỉnh tư thế, ngồi đối diện.
Anh đưa tay vuốt nhẹ má cô, đợi đến khi cô ngẩng lên nhìn mình mới dịu dàng nói:
“Anh rất vui, thật đấy. Ba mươi mấy năm cuộc đời, cảm giác như thế này rất hiếm. Bảo bối à, những lần hiếm hoi đó… đều có liên quan đến em. Lúc ăn cơm, bác sĩ gửi cho anh danh sách những điều cần chú ý khi mang thai — anh đã đọc đi đọc lại mấy lần. Vừa bất ngờ, vừa lo cho sức khỏe của em.”
Nói đến đây, anh đặt tay lên bụng cô:
“Trên đường từ bệnh viện về, anh cứ nghĩ phải mua những gì, khi con ra đời thì trang trí phòng ra sao, nên học ở trường mẫu giáo nào. Rồi có nên đưa em đến trung tâm dưỡng thai, hay mời người về nhà chăm sóc — anh chỉ muốn chọn điều tốt nhất cho em.”
Những suy nghĩ tăm tối thoáng qua khi nghe tin cô bị ngã, Lê Nghiễn Thanh chưa từng kể cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677541/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.