Bữa tối hôm đó, Lâm Thư Đường và Lê Nghiễn Thanh ăn ngay tại nhà họ Lê.
So với những lần trước, bầu không khí hôm nay nhẹ nhàng hơn hẳn — mọi người đều ngoan ngoãn, không còn lời châm chọc. Chỉ là không thấy Lê Thịnh, không rõ anh ta ở lầu trên hay đã rời đi.
Cơm nước xong, Lê Nghiễn Thanh vẫn chưa vội đưa Lâm Thư Đường về. Có vẻ chuyện với Lê Quảng Tùng còn chưa dứt. Trước khi lên thư phòng, anh đưa cô đến phòng nghỉ.
Lâm Thư Đường đảo mắt nhìn quanh. Cô từng ngủ lại vài lần, nhưng đều vội vàng, chưa thật sự để ý cách bài trí nơi này.
Phòng của Lê Nghiễn Thanh ở đây có phong cách giống hệt căn nhà ở Lộc Uyển: tông màu trầm, thiết kế gọn gàng, tinh tế, song lại toát lên vẻ nghiêm túc và lạnh lẽo.
Cô ngồi xuống mép giường, tay khẽ ấn thử đệm — mềm và ấm.
“Đêm nay mình nghỉ ở đây sao?” cô hỏi.
“Xem đã,” anh đáp, rồi quay lại từ cửa, đưa cho cô ly sữa nóng mà người làm vừa mang lên.
“Uống đi. Nếu buồn ngủ thì cứ nghỉ trước, đừng chờ anh.”
“Vâng.”
…
Khi Lê Nghiễn Thanh quay lại phòng, đã hơn mười giờ.
Anh nhìn đồng hồ, rồi liếc sang ly sữa trên bàn đầu giường — mới uống một nửa. Ánh mắt anh trầm lại, đầu ngón tay khẽ chạm vào miệng ly, gương mặt thoáng suy tư.
…
Sáng hôm sau, Lâm Thư Đường tỉnh dậy thì anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677533/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.