Trong nhà không còn nhiều nguyên liệu dễ nấu, nên Lê Diễn Thanh chỉ đơn giản luộc hai bát mì rồi cho thêm ít thịt bò.
Lâm Thư Đường ăn không nhiều, dừng đũa thì đã hơn chín giờ năm mươi. Ăn xong, cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Lê Diễn Thanh vừa đặt đũa xuống, tay còn đang rút giấy lau miệng thì Lâm Thư Đường đã đứng dậy, bê bát đi về phía bồn rửa.
Anh quay đầu nhìn bóng lưng cô, thấy cô đổ nước trong bát rồi xắn tay áo định tự rửa, liền nói:
“Để đó đi, mai bảo dì dọn.”
Cô không quay lại, chỉ vừa rửa vừa đáp:
“Không sao đâu, chỉ hai cái bát, anh lên trước đi, em xong ngay.”
Thấy cô kiên quyết, anh chỉ khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Bảy tám phút sau, cô rửa xong quay lại, bất ngờ thấy người kia vẫn ngồi ở bàn ăn, liền giật mình:
“Anh sao chưa lên?”
Lê Diễn Thanh dụi tàn thuốc trong gạt tàn, đứng dậy bước về phía cô:
“Đợi để nhận quà cảm ơn của em.”
Chưa kịp hiểu, cô đã thấy mình bị anh bế bổng lên.
Mặt Lâm Thư Đường ửng đỏ:
“Thả em xuống đi.”
Anh không đáp, ôm thẳng cô lên phòng.
Bóng tối trùm lên, trong hơi thở cô toàn là hương vị của anh — không nồng, chỉ thoang thoảng mùi thuốc lá hòa cùng mùi riêng của anh, khó diễn tả nhưng khiến người ta say. Mỗi lần hít thở, cô đều cảm giác mình bị anh bao trùm lấy.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677529/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.