Lâm Thư Đường gỡ tay anh khỏi eo mình, xoay người lại nhìn, khẽ cong môi nói đùa:
“Em đang nghĩ xem phải giấu anh đi thế nào.”
Lê Nghiễn Thanh bật cười, giọng trầm ấm:
“Vì sao lại muốn giấu anh?”
Cô cúi đầu, nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay, như đang nghịch ngợm:
“Để khỏi bị ba anh suốt ngày tìm người đến giới thiệu cho.”
Giọng cô nhỏ, mang chút buồn không rõ. Lê Nghiễn Thanh ôm cô vào lòng, dường như muốn dỗ dành, hiếm khi đùa lại:
“Được thôi. Nhưng nếu em giấu anh đi rồi, thì sau này phải nuôi anh đấy.”
Lâm Thư Đường ngẩng đầu, nhìn anh:
“Anh không thấy em nghĩ vậy là ích kỷ sao?”
Ánh mắt cô trong veo, còn ánh nhìn anh thì dịu dàng và chân thành, không còn chút đùa giỡn nào:
“Em có suy nghĩ như vậy, là vì anh chưa cho em đủ cảm giác an toàn. Đó là lỗi của anh, không phải của em.”
Khi anh nói điều đó, ánh mắt quá mức chuyên chú, đen sâu như hố xoáy, khiến người ta nhìn vào là bị cuốn lấy.
Một lúc sau, cô mới vòng tay ôm lấy eo anh, tựa lên ngực, khẽ nói:
“Cảm ơn anh.”
Lê Nghiễn Thanh cúi đầu, hôn nhẹ l*n đ*nh tóc cô:
“Giữa hai chúng ta, không cần phải nói cảm ơn vì những chuyện như thế. Hơn nữa…”
Anh dừng lại một chút, môi khẽ cong:
“Anh thật sự rất vui vì em nghĩ như vậy.”
Cô hơi nghi hoặc:
“Tại sao lại vui?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677504/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.