Tin tức về Diêu Thiên Thiên, Lâm Thư Đường nghe lại lần đầu tiên là vào ngày thứ ba sau khi cùng Lê Nghiễn Thanh đến Cảng Thành. Khi ấy, họ đang cùng mấy người bạn của anh ăn cơm.
Chu Tịch nói:
“Cô ta đến nhà họ Thịnh, định nhờ họ ra mặt giúp đỡ, nhưng còn chưa gặp được ai thì đã bị đuổi thẳng ra ngoài.”
Nghe vậy, Trương Nhiên chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ lạnh giọng cười khẩy:
“Nhà họ Thịnh vẫn như xưa, tuyệt tình chẳng đổi.”
Kỷ Đông Toàn thì cười nói:
“Chị dâu nhỏ đừng lo, cô ta vừa trốn về thì A Nghiễn đã cho tôi nộp toàn bộ bằng chứng. Không bao lâu nữa, cảnh sát sẽ bắt thôi.”
Lâm Thư Đường mỉm cười gật đầu:
“Cảm ơn.”
Chuyện về Diêu Thiên Thiên bàn xong, câu chuyện chuyển sang nhà họ Lê.
Trương Nhiên nhìn về phía Lê Nghiễn Thanh, hỏi:
“Năm nay cậu còn lên núi chứ?”
Cái “lên núi” mà anh nói đến, là hoạt động thường niên của nhà họ Lê — mỗi cuối năm đều lên chùa dâng hương cầu phúc.
Lê Nghiễn Thanh khẽ đáp:
“Ừ.”
Trương Nhiên nhướng mày:
“Tôi thấy thay vì năm nào cũng đi chùa cầu bình an, chi bằng bình thường làm nhiều việc thiện có hơn không.”
Anh chỉ cười nhạt, không phản bác.
Cô nghĩ, người Cảng Thành quả nhiên xem trọng những điều này chẳng sai.
Cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh đang cúi đầu đọc tài liệu, chợt tò mò hỏi:
“Anh có tin mấy thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677498/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.