Lên xe, sau khi chắc chắn xung quanh không còn ai, Lâm Thư Đường mới mở mắt, cố gắng ngồi dậy khỏi vòng tay của Lê Nghiễn Thanh.
Chạm phải ánh mắt lo lắng của anh, cô vội giải thích:
“Em không sao đâu, vừa rồi chỉ là giả vờ thôi.”
“Anh đã nói rồi, không được để mình rơi vào tình huống nguy hiểm, đúng không?”
Lâm Thư Đường hơi chột dạ, nhưng vẫn cãi nhỏ:
“Có gì mà nguy hiểm đâu chứ.”
Lê Nghiễn Thanh không đáp.
Thấy vậy, cô vội nói tiếp:
“Em chỉ nghĩ là nên thuận theo kế hoạch của bọn họ thôi.”
Nói xong, thấy anh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, trong lòng cô dâng lên cảm giác tủi thân. Nước mắt liền dâng lên không kìm được.
Lê Nghiễn Thanh rõ ràng biết cô đang “giả đáng thương”, nhưng vẫn mềm lòng trước tiên, khẽ thở dài:
“Anh còn chưa giận, em đã tủi thân trước rồi.”
“Anh không giận sao? Lúc nãy còn lạnh mặt với em đó.” – giọng Lâm Thư Đường nghèn nghẹn, nước mắt theo đó chảy dài trên má.
Trong lòng cô thầm mắng mình không kiềm chế nổi.
Trước đây cô không hề dễ khóc như vậy, thế mà từ khi ở bên anh, chẳng biết từ lúc nào, cô lại càng dễ mềm lòng, dễ thấy ấm ức — khó trách anh thường nói cô “yếu đuối, hay làm nũng”.
Thấy cô càng khóc càng thương tâm, Lê Nghiễn Thanh vừa đau lòng vừa bật cười, đưa tay nâng mặt cô lên, ngón tay khẽ lau đi từng giọt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677494/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.