Nhà nghỉ nằm giữa lưng chừng núi, mà ngọn núi này cũng không cao lắm, nên Lâm Thư Đường và Lê Nghiễn Thanh chỉ leo hơn một tiếng là đã lên đến đỉnh.
Khi họ tới nơi, mặt trời đã lên khá cao. Hai vợ chồng nhà họ Trần đến sớm hơn họ. Thấy Lâm Thư Đường vừa tới, Trương Uyển Tâm đi lại, kéo cô ra chỗ bằng phẳng hơn, nói:
“Sao hai người đến muộn thế? Lúc mặt trời vừa mọc còn đẹp hơn bây giờ nhiều đó.”
Lâm Thư Đường ngại không dám nói thật rằng mình ngủ nướng, chỉ cười lúng túng:
“Em đi chậm quá.”
Khi mặt trời vừa lên, cảnh thật sự rất đẹp. Ánh sáng còn chưa chói, chiếu lên những bông hoa dại vô danh trên đỉnh núi — không nhiều, nhưng cũng đủ để trở thành điểm nhấn tuyệt vời cho buổi sớm này.
Lâm Thư Đường vô thức ngẩn người nhìn, rồi lấy điện thoại ra chụp hình. Nhưng ảnh chụp không thể hiện hết vẻ đẹp trước mắt, nên cô chỉ chụp vài tấm rồi cất điện thoại đi.
Buổi trưa, mọi người ăn bánh mì và sushi mà Trương Uyển Tâm mang theo.
Ngọn núi này phong cảnh đẹp, nhiều chỗ đáng ngắm, nên sau khi ăn xong, họ cũng không vội xuống núi.
Đến hơn một giờ, khi dạo quanh mỏi chân, Lâm Thư Đường dựa vào người Lê Nghiễn Thanh ngồi nghỉ dưới gốc cây, nhìn hai vợ chồng nhà họ Trần chụp ảnh.
Rồi cô chợt nói:
“Chị Uyển Tâm làm đồ ăn ngon thật đấy. Giá mà em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677475/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.