Tâm trạng của Lâm Thư Đường rối như tơ vò. Hễ ngồi yên một lát, cô lại không thể khống chế được suy nghĩ, cứ thế mà miên man về những chuyện cũ, rối ren đến mức chẳng thể sắp xếp rõ ràng.
Vì thế, cô nghĩ đến việc tìm một công việc — để bản thân bận rộn, đầu óc mệt rồi, tự nhiên mới có thể yên tĩnh, sau đó mới sáng suốt hơn.
Không ngờ, ngay cả khi lướt ứng dụng tuyển dụng, cô cũng có thể thất thần.
Khi Lê Nghiễn Thanh đến gần, đứng bên cạnh cô, dòng suy nghĩ của cô mới dần rút khỏi những chuyện về cha mẹ.
Anh nhìn cô, không vội mở lời. Đến khi ngồi xuống mép giường, anh khẽ cúi người, hôn lên trán cô một cái rồi hỏi:
“Chưa buồn ngủ à?”
Lâm Thư Đường bấm nút tắt màn hình điện thoại:
“Có hơi khó ngủ.”
Cô không muốn anh lo lắng quá nhiều, nên cố gắng giữ vẻ bình thản.
Thế nhưng qua đôi mắt tưởng như tĩnh lặng ấy, Lê Nghiễn Thanh vẫn nhận ra sự bất an đang dâng lên trong lòng cô.
Anh không hỏi thêm, chỉ ngồi bên cạnh cô như thường lệ rồi nói:
“Mai sáng chuẩn bị một chút, trưa anh đưa em đến một nơi.”
Lâm Thư Đường theo phản xạ đáp:
“Anh không cần lo cho em, em ổn mà.”
Câu nói nghe có vẻ kiên cường, nhưng giọng điệu lại không được như thế — cố tỏ ra bình tĩnh, song vẫn không che nổi sự run rẩy khe khẽ. Rõ ràng, cô chỉ đang gắng gượng.
Lê Nghiễn Thanh nhận ra điều đó, bèn kéo cô vào lòng. Từ trên cao nhìn xuống, anh thấy hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677469/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.