“Ông cụ hồi phục khá tốt rồi, nơi này rất thích hợp để ông dưỡng bệnh.” – Lê Nghiễn Thanh khẽ nói.
Lâm Thư Đường dừng bước, tay vẫn nắm chặt tay anh, không buông ra. Anh lúc nào cũng vậy, làm việc gì cũng chu đáo, nghĩ cho người khác từng chút một.
Lê Nghiễn Thanh quay lại, hỏi:
“Sao thế?”
Lâm Thư Đường chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, giọng khẽ run:
“Cảm ơn anh.”
…
Khi đi lên lầu của nhà hàng, Lâm Thư Đường thoáng thấy hai bóng dáng quen quen. Nhưng người đó đi nhanh quá, chỉ kịp nhìn lướt một cái, đã khuất ở khúc rẽ.
Lê Nghiễn Thanh để ý ánh mắt cô, nhìn theo hướng đó nhưng chẳng thấy gì, liền hỏi:
“Sao thế?”
“Không có gì, chắc em nhìn nhầm.” – Cô khẽ lắc đầu.
…
Trong phòng ăn, Trương Nhiên và Kỷ Đông Toàn đã có mặt từ trước.
Khi Lâm Thư Đường và Lê Nghiễn Thanh bước vào, hai người kia đã ngồi sẵn. Món ăn vẫn chưa được mang lên, nhưng trong gạt tàn trước mặt Trương Nhiên đã có mấy đầu thuốc lá, chứng tỏ họ chờ khá lâu rồi.
Kỷ Đông Toàn cười nói:
“Cuối cùng cũng đến. Thêm chút nữa là A Nhiên sắp đói đến mức ăn trước rồi.”
Lâm Thư Đường không biết hôm nay có hẹn thêm người khác, nghe vậy thì hơi áy náy:
“Xin lỗi nhé, em không biết mọi người đã đợi lâu vậy.”
Nếu biết trước, lúc ở viện dưỡng lão cô đã bảo anh về sớm hơn một chút.
Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677459/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.