Những ngày hẹn gặp nhà họ Lê, Thịnh Dĩnh đã thuê paparazzi mai phục, dự định quay video rồi lợi dụng dư luận tạo áp lực.
Nhưng paparazzi chờ mãi không thấy cô ta gọi lại, bức xúc nên chủ động gọi điện.
“Cô Thịnh, phần tiền còn lại thanh toán rồi chứ ạ?”
Thịnh Dĩnh đang bực vì chuyện Lâm Thư Đường, lại nghe paparazzi đòi tiền giữa lúc ấy nên chẳng kiên nhẫn nổi, mắng xối xả: “Thanh toán cái gì? Video còn chưa quay được, còn dám đòi tiền? Cút đi!” rồi tắt máy.
Paparazzi bực mình, chửi thầm: “Ha, đúng là tiểu thư nhà họ Thịnh! Keo kiệt thế kia cơ à.”
Một người trong nhóm ngần ngại hỏi: “Anh ơi, vụ này có nên đăng không? Nếu đăng, e là họ nhà Thịnh trả thù thì sao?”
Người dẫn đầu nhếch mép: “Đăng chứ. Lãng phí cả đêm của anh em, vì một chỗ vào đó còn tốn tiền mua mấy ly trà đắt đỏ nữa. Tiền công phải đòi lại. Họ không có tình, thì đừng trách tụi mình vô tình.”
Người kia vẫn lo: “Nếu bị nhà họ Thịnh trả đũa thì sao?”
Anh ta lạnh lùng: “Không sao, bán xong là tụi mình xuất ngoại. Dù thế lực nhà Thịnh có lớn, họ cũng không thể truy ra tận nơi ngoài nước được.”
Và thế là, bốn ngày sau buổi gặp giữa hai nhà, câu nói của Lê Nghiễn Thanh mà Lê Quảng Tùng kể đã lên hotsearch. Ban đầu các trang maketing còn dè dặt, chỉ đăng file ghi âm chứ chưa dám đăng video,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677457/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.