Lần thứ hai trong buổi tối này Lâm Thư Đường nhìn thấy Trương tổng là khoảng nửa tiếng sau.
Bữa cơm đã gần xong, cô vừa đặt bát đũa xuống thì nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã tiến vào phòng riêng bên cạnh. Chẳng bao lâu sau, tiếng cãi vã liền truyền tới.
“Dựa vào cha tôi mà mở được cái công ty nhỏ nhoi, bây giờ lại dám đi trăng hoa. Tôi xem anh đúng là sống sung sướng quá hóa rồ rồi!”
“Ê, ê, vợ à, buông tay, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói mà.”
Một lúc sau, vài người vừa nói vừa đi đến trước cửa phòng riêng nơi Lâm Thư Đường và Lê Nghiễn Thanh đang ngồi, rồi đúng lúc dừng lại.
Giờ mà ra ngoài thì có vẻ không thích hợp, thế nên cô vừa đứng lên đã lại ngồi xuống.
“Chúng ta đợi một lát rồi hẵng đi.”
Anh nghiêng đầu, thấy cô gái nhỏ lúc này đầy vẻ tò mò hóng chuyện, liền khẽ cười:
“Ừ.”
Trương phu nhân buông vành tai của Trương tổng ra, khoanh tay vòng quanh ông ta một vòng, giọng chua chát:
“Mới hưởng được mấy ngày yên lành đã tưởng mình là nhân vật ghê gớm lắm à?”
Nói xong, bà ta lại quay sang đi vòng quanh người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh:
“Còn cô nữa, trẻ trung thế kia mà không biết nghĩ gì, lại đi thích một lão già như Trương Hữu Lương.”
“Cô mê anh ta vì già hay vì xấu thế hả?”
Lời nói của Trương phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677446/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.