Trước đây, khi nhân viên gặp rắc rối, Lê Nghiễn Thanh sẽ chi tiền giải quyết, nhưng để anh tự mình xử lý hậu sự thì đúng là chuyện không tưởng.
Nghĩ đến việc anh vừa nói Lâm Thư Đường chiều nay phải tới đồn cảnh sát làm bản tường trình, Trần Tấn Diêu hỏi:
“Cậu đi cùng à?”
Lê Nghiễn Thanh không phủ nhận.
Thật ra, trước khi hỏi, Trần Tấn Diêu gần như đã đoán được đáp án. Nhưng khi thấy anh mặc nhiên thừa nhận, anh ta vẫn hơi ngạc nhiên. Người bị lấy lời khai chỉ khi là vị thành niên hoặc có tình trạng tâm lý đặc biệt mới được phép có người thân đi cùng. Mà Lâm Thư Đường thoạt nhìn, rõ ràng chẳng thuộc trường hợp sau.
Một lúc sau, Lê Nghiễn Thanh nói:
“Dạo tới em phải về Cảng Thành một chuyến.”
Trần Tấn Diêu khựng tay đang cầm chén trà, nhìn anh:
“Mẹ con nhà họ Tô lại có động tĩnh rồi à?”
Lê Nghiễn Thanh không phủ nhận:
“Ừ.”
Khi lão gia qua đời, trong tay ông có 30% cổ phần, trong đó 20% được để lại cho Lê Nghiễn Thanh, 10% còn lại chia đều cho Lê Quảng Tùng và Lê Thịnh.
Tô Vũ Vi vốn tưởng rằng sau khi lão gia mất, con trai bà ta sẽ được chia cổ phần tương đương với Lê Nghiễn Thanh, như vậy bà ta có thể nhân cơ hội thúc giục chuyện kết hôn với Lê Quảng Tùng. Nghĩ rằng, vì cổ phần trong tay con trai mình, ông ta chắc sẽ không phản đối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677420/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.