Không biết vì lạ giường hay vì bên cạnh thiếu mất người ấy, Lâm Thư Đường trằn trọc mãi mà không ngủ được.
Cô nằm nghĩ — nếu một ngày không xa, Lê Nghiễn Thanh thật sự nói chia tay, mình sẽ như thế nào?
Sẽ đau lòng chứ?
Có chạy đến trước mặt anh, khóc lóc, làm ầm lên không?
Vừa nghĩ đến, cô đã có ngay câu trả lời.
Sẽ không.
Cô có lẽ sẽ chọn một thời điểm thích hợp rồi lặng lẽ rời đi.
Ít nhất như thế, ký ức giữa hai người vẫn còn đẹp.
Trong đời nhau, họ vẫn có thể được xem như “đóa hồng trắng” — trong trẻo, thanh khiết.
Còn nếu kết thúc bằng cãi vã, thì nhiều năm sau, “đóa hồng trắng” đó chỉ còn là một vệt bẩn trên tường — nhìn vào thấy chướng mắt, cạy đi thì vẫn còn dấu vết, chẳng thể gọi là hoài niệm, chỉ khiến người ta ngán ngẩm.
Nghĩ mãi, không biết từ lúc nào, cô thiếp đi.
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô lại thấy mình nằm trong phòng ngủ chính.
Không cần đoán cũng biết ai đã bế cô về.
Theo thói quen, cô quay đầu nhìn sang bên cạnh — gối đã lõm xuống, nhưng người đã đi.
Cô ngồi dậy, rửa mặt, trước khi vào phòng tắm còn nhắn tin cho Tưởng Khâm Viên, hẹn gặp ở một quán trà sữa.
Hai mươi phút sau, Lâm Thư Đường đứng ở cửa nhà, vừa vịn tủ giày vừa nói:
“Dì Lục, hôm nay cháu ra ngoài gặp bạn, không ăn cơm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677405/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.