“Anh không muốn ở bên em thì cứ đi, em không ép anh.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Thư Đường nói với Lê Nghiễn Thanh những lời như vậy. Trong đầu cô, vốn dĩ định nói một câu khác, nhưng không hiểu sao, khi thốt ra lại biến thành như thế.
Nhìn gương mặt điềm tĩnh của anh, cô không đoán nổi anh đang nghĩ gì.
Có lẽ vì còn yếu sau cơn sốt, cô thấy mình bỗng dưng mất hết sức lực, giọng nói cũng nhẹ hẫng:
“Anh ra ngoài đi.”
Lê Nghiễn Thanh không nói gì, chỉ đợi cô uống xong thuốc rồi cầm cốc bước ra khỏi phòng.
Sau đó, người vào thay là dì Lục.
Thấy cô ủ rũ, dì mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng lại thôi khi nhận ra quầng mắt cô vẫn còn mệt mỏi.
Gần một tiếng sau, cơn sốt mới hạ. Dì Lục ra khỏi phòng, khẽ khép cửa. Đi ngang qua thư phòng, thấy đèn vẫn sáng, bà liền bước tới.
Bên trong, Lê Nghiễn Thanh đang ngả người ra ghế, nhắm mắt nghỉ. Quầng mắt hơi thâm, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Nghe tiếng bước chân, anh mở mắt.
“Thưa ngài, phu nhân đã hạ sốt rồi, vừa ngủ.”
Anh day nhẹ trán, giọng trầm khàn:
“Được rồi, muộn rồi, dì cũng đi nghỉ sớm đi. Mai buổi sáng nghỉ một ngày, không cần đến.”
“Cảm ơn ngài.” – Dì Lục gật đầu, rồi chần chừ giây lát, lại quay lại nói nhỏ:
“Thưa ngài, có vài lời, với tư cách người làm, vốn không nên nói. Nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677401/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.