Cái lạnh là thứ biết lan truyền — hơi lạnh từ đôi chân dần dần thấm lên người, khiến Lâm Thư Đường vừa đi vừa bắt đầu hối hận, không hiểu sao ban nãy lại bốc đồng đòi đi bộ về nhà.
Ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, vẫn còn hai ngã rẽ nữa mới đến nơi.
Lê Nghiễn Thanh cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường của cô, liền dừng bước, cởi chiếc áo khoác dày trên người, khoác lên vai cô.
Trên người Lâm Thư Đường vẫn còn chiếc áo vest của anh, nếu anh cởi luôn cả áo khoác thì chỉ còn mỗi chiếc sơ mi mỏng. Với thời tiết đêm nay, chẳng đủ chống lạnh.
Cô vội vàng từ chối:
“Anh mặc đi, em không lạnh đâu.”
Nói rồi, cô định giơ tay tháo chiếc áo vừa được khoác lên vai.
Nhưng bàn tay vừa nhấc lên đã bị anh giữ lại, giọng trầm thấp nhưng nghiêm hơn thường ngày:
“Nghe lời.”
Giọng nói mang chút uy nghiêm khiến người khác không dám cãi, song lại không hề khiến cô thấy sợ.
Lâm Thư Đường im lặng một lát, ngẩng đầu nói khẽ:
“Vậy… anh cầm trước đi, em đưa áo vest cho anh mặc.”
Lê Nghiễn Thanh biết cô gái này đôi khi rất bướng bỉnh — nếu anh tiếp tục kiên quyết, cô nhất định sẽ cởi áo ra. Vì thế, anh không nói thêm, chỉ thuận theo ý cô.
Lâm Thư Đường tháo áo vest đưa cho anh, rồi mặc lại chiếc áo khoác ngoài.
Ống tay áo cũng dài, đủ che trọn bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677386/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.