6 giờ 42 phút, các món ăn gần như đã được bày ra hết.
Lâm Thư Đường vẫn chưa động đũa — cô nhìn là biết, tối nay còn có người khác sẽ đến.
Lê Nghiễn Thanh bưng bát canh bên cạnh, múc một bát đặt trước mặt cô:
“Uống chút canh lót dạ trước đi.”
“Ừ.”
Lâm Thư Đường cầm thìa nếm thử một ngụm — mùi vị không tệ.
Cô lại múc một thìa, đưa tới trước mặt Lê Nghiễn Thanh:
“Ngon lắm, anh nếm thử đi.”
Do hơi khó chịu trong người, nên hành động của cô có phần vô thức. Nếu chỉ có hai người thì cử chỉ này xem như một chút thân mật, nhưng khi sắp có người ngoài cùng ăn thì lại không hợp lắm.
Nhận ra mình vừa làm gì, cô đang định thu tay lại thì Lê Nghiễn Thanh đã cúi xuống, uống luôn ngụm canh trên tay cô.
Uống xong, anh còn bình thản nhận xét:
“Ừ, đúng là ngon thật.”
Khi nói câu đó, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Lâm Thư Đường — cái nhìn ấy khiến người ta cảm giác anh không chỉ đang nói về… bát canh.
Cuối cùng, Lâm Thư Đường chỉ đành đỏ mặt, lúng túng thu tay lại.
Uống được nửa bát, cô đặt thìa xuống, hơi ngả người ra sau. Có lẽ sắp đến kỳ, phần lưng dưới bắt đầu đau âm ỉ — ngồi thẳng quá lại khiến cô thấy nhức mỏi.
Từ lúc vào phòng đến giờ, cô đã mấy lần đổi tư thế. Lê Nghiễn Thanh nhận ra sự khác lạ, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677381/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.