Rời khỏi phòng khách, Lâm Thư Đường đi thẳng ra vườn hoa.
Khu nhà họ Lê rất rộng, những lần trước cô đến đều khá vội vàng, lần này mới có dịp thong thả dạo quanh.
Trong vườn trồng rất nhiều loại hoa mà cô không biết tên, còn có một chiếc đình nhỏ. Bước vào bên trong, từ đó có thể nhìn thấy bể bơi cách đó không xa.
Bên cạnh bể bơi có một người đàn ông trẻ, chỉ mặc mỗi quần bơi, trên cổ vắt một chiếc khăn tắm. Khi Lâm Thư Đường nhìn qua, dường như anh ta cũng nhận ra, liền ngẩng đầu lên.
Là Lê Thịnh.
Lâm Thư Đường thu ánh mắt lại, không nhìn nữa.
Cô rời khỏi đình, đi loanh quanh thêm vài phút thì gặp một người đi ngược lại. Cô định tránh, nhưng đã muộn.
“Chị dâu định đi đâu thế?” – Vừa nói, Lê Thịnh vừa nhanh chân bước tới, chặn ngay trước mặt cô.
Đối phương đã đến gần, Lâm Thư Đường không tiện né tránh, ngẩng đầu, bình tĩnh nói:
“Anh Lê Thịnh.”
Nghe cách cô xưng hô, Lê Thịnh nhướng mày.
“Anh Lê Thịnh sao? Vậy anh Lê mà cô nói là ai, anh trai tôi à?”
Hắn vòng qua sau lưng cô nửa vòng, đôi mắt dài hẹp nheo lại, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng đầy khiêu khích.
Lời nói cùng ánh mắt ấy khiến Lâm Thư Đường cảm thấy chán ghét.
“Đó là cách xưng hô đặc biệt cô dành riêng cho anh ta à?”
Hắn còn chưa nói hết, ánh mắt đã liếc ra phía sau cô — nơi có hai người đang đứng nhìn từ xa.
Khóe môi hắn cong lên, nụ cười càng thêm xấu xa, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677377/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.