Thấy con trai định dẫn một người ngoài vào, Lê Quảng Tùng lập tức sầm mặt, giọng cũng cao lên:
“Đừng ai cũng đưa vào trong như vậy!”
Lê Nghiễn Thanh liếc nhìn ông, ánh mắt bình thản:
“Nếu ba muốn ông nội chết mà không nhắm mắt được, thì cứ cản đi.”
Giọng nói chậm rãi, không hề mang theo chút cảm xúc. Lê Quảng Tùng nghe xong, lại không dám lên tiếng nữa.
Ông biết, cha mình đặc biệt yêu quý đứa cháu này, chuyện hôn nhân của Lê Nghiễn Thanh cũng là điều mà ông cụ luôn canh cánh trong lòng. Là con cái, dù có không vừa mắt Lâm Thư Đường, trong tình cảnh này, ông cũng chẳng thể mở miệng bảo không cho cô vào.
Cuối cùng, Lê Quảng Tùng chỉ đành quay đầu sang hướng khác, coi như không thấy.
Trong phòng bệnh, khi nhìn thấy cụ già nằm trên giường, Lâm Thư Đường vẫn khẽ sững người. Dù đã được báo trước rằng tình hình không khả quan, cô vẫn không ngờ ông lại gầy yếu đến thế. Hai bên má lõm sâu, bàn tay đang cắm kim truyền chỉ còn lại lớp da mỏng dính bọc lấy xương, cả người mảnh khảnh đến mức như sắp hòa vào chiếc giường bệnh.
Tựa như là khoảnh khắc hồi quang phản chiếu, khi người cháu trai bước đến gần, ông cụ lại mở mắt ra, ánh nhìn trong trẻo.
“Cháu là Tiểu Đường phải không? Nhìn vẫn còn nhỏ lắm! Là Nghiễn Thanh nhà ta có phúc rồi.”
Giọng ông khàn đi, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677369/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.