Trần Tấn Diêu thấy anh im lặng, liền tiếp tục nói:
“Cô gái nhỏ bây giờ với cậu vẫn còn mới mẻ, cảm giác ấy chưa qua thôi. Nhưng sống lâu dài thì khác, mười tuổi chênh lệch đâu phải chuyện đùa. Cậu phải nghĩ cho kỹ — đến khi cậu bốn mươi, cô ấy mới ba mươi. Biết đâu một ngày nào đó, cô ấy sẽ thấy giữa hai người có khoảng cách thế hệ quá lớn.”
Sắc mặt Lê Nghiễn Thanh vẫn bình thản, dường như chẳng mấy bận tâm đến lời kia. Anh nhả ra một làn khói mỏng, giọng nhàn nhạt:
“Nếu thật đến ngày đó, thì để cô ấy đi là được.”
Trần Tấn Diêu bật cười khẽ:
“Nói thì dễ, đến lúc đó, cậu chắc gì còn nói được vậy.”
Lê Nghiễn Thanh liếc nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại — đã hơn mười giờ. Không còn sớm nữa.
Anh đứng dậy, khẽ cười, nói:
“Tôi thấy anh bây giờ lo nghĩ chẳng khác nào ông già rồi đấy.”
Trần Tấn Diêu chỉ liếc anh một cái, không nói thêm.
Khi Lê Nghiễn Thanh xuống tầng, xe đã đợi sẵn trước cửa. Đường Lê đã gọi xe về trước, người lái là Phạm Tư Trác.
Anh vừa mở cửa xe, thấy cô gái ngồi ở hàng ghế sau đang tựa vào lưng ghế ngủ, trên người đắp chiếc áo khoác vest của anh. Cô ngồi ở phía trong, đầu nghiêng sang chạm cửa kính. Lê Nghiễn Thanh nhẹ nhàng kéo cô về, để tựa vào vai mình. Khi cúi xuống, thấy trán cô có vệt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677362/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.