Đến tận lúc ăn trưa, Lâm Thư Đường vẫn chưa nói với Lê Nghiễn Thanh thêm câu nào. Ăn xong, cô cũng chẳng để ý đến anh đang nói chuyện điện thoại, chỉ mang bát đũa vào bếp rồi lên lầu.
Ăn no rồi, người ta thường thấy buồn ngủ. Nhưng ăn xong là đi ngủ thì dường như không tốt lắm, nên Lâm Thư Đường tìm một bộ phim để xem. Thế mà phim đã chiếu đến nửa chừng, cô vẫn chẳng biết nó nói về cái gì, thật sự chẳng thể tĩnh tâm mà xem nổi.
Lúc nãy đi vội, cô không đóng cửa phòng, chỉ khép hờ. Nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, Lâm Thư Đường giả vờ như không có gì, tắt máy tính bảng rồi nhắm mắt nằm xuống.
Khi Lê Nghiễn Thanh bước vào, anh thấy cô gái đang nằm ở phía trong giường.
Hai tay cô đặt chồng lên nhau, để ngay trên bụng, nằm ngay ngắn chỉnh tề. So với dáng ngủ thường ngày, rõ ràng là cô chưa thật sự ngủ.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rũ trên mặt cô, rồi khẽ hạ môi hôn lên môi cô, dịu dàng mà chậm rãi. Sau đó, môi anh dần dịch chuyển, chạm vào phần da mềm nơi má cô, cuối cùng dừng lại bên tai:
“Giận rồi à?”
Giọng anh trầm thấp, mang theo một thứ dịu dàng khiến người ta tan chảy.
Lâm Thư Đường vốn đã khó lòng tiếp tục giả vờ sau nụ hôn ấy, giờ anh lại nói ngay bên tai, hơi thở nóng hổi phả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677347/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.