Đêm trước ngày đính hôn, Lâm Thư Đường được sắp xếp ở lại nhà họ Phùng.
Triệu Lan Chi nói, xuất giá từ “nhà mẹ đẻ” như vậy sẽ khiến người ngoài biết cô có chỗ dựa, sau này không ai dám bắt nạt.
Nghe vậy, Lâm Thư Đường chỉ thấy buồn cười.
Người ngoài dù có ức h**p cô, cũng chẳng thể nào tàn nhẫn bằng người nhà họ Phùng.
Từ trước đến nay, kẻ khiến cô chịu tổn thương sâu nhất, luôn là bọn họ — những người mang danh “người thân”.
Còn lý do nhà họ Phùng muốn cô ở lại, thật ra chỉ có hai:
Một là để nhà họ Kim thấy cô và nhà họ Phùng “thân thiết”, tiện bề kiếm lợi về sau;
Hai là để trông chừng, sợ cô nhân cơ hội bỏ trốn.
Nhưng mà, với một cuộc hôn nhân được dựng lên vì lợi ích, những chuyện ấy còn có gì quan trọng đâu.
Suốt buổi sáng, Lâm Thư Đường không ra ngoài, chỉ lặng lẽ ở trong nhà họ Phùng.
Nhìn thấy đám người giúp việc đang bận rộn trang trí biệt thự, cô liền bật cười mỉa:
“Cậu nói xem, dì cậu với dượng cậu cũng thật là sĩ diện quá mức.”
Rõ ràng chỉ coi Lâm Thư Đường như món hàng trao đổi, vậy mà lại chọn thời gian gấp gáp thế này, lễ đính hôn cũng không tổ chức ở đây, nhưng vẫn phải làm ra vẻ.
“Cứ lo mấy trò hình thức này, chi bằng tiết kiệm lại chút tiền mà đưa thêm vào của hồi môn cho cậu.”
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677338/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.