Trong văn phòng, Lê Nghiễn Thanh ngồi sau bàn làm việc lớn, tay khẽ xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón út, ánh mắt trầm lạnh nhìn người phụ nữ đối diện. Ai quen biết anh đều hiểu — lúc này anh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Xem ra, bà cũng không quá mong được gặp lại con trai mình.”
Tô Vũ Vi nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, bước nhanh đến bàn, chống tay lên mặt bàn, trừng mắt nhìn anh:
“A Thịnh đúng là bị cậu giam giữ rồi!”
Lê Nghiễn Thanh nhếch môi, ánh mắt phủ kín vẻ khinh miệt:
“Lê Thịnh nổi tiếng là kẻ ăn chơi trác táng ở Cảng Thành, nếu có chơi đến chết thì cũng chẳng lạ.”
Tô Vũ Vi vội nói dồn:
“Đừng, tôi nói! Tôi nói hết!”
Bà nuốt nước bọt, cố ổn định cảm xúc:
“Đúng là tôi có cho người điều tra Lâm Thư Đường, nhưng còn chưa tìm được gì thì đã bị cậu phát hiện.”
“Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.” – giọng anh lạnh như băng.
Trong suốt lúc bà nói, Lê Nghiễn Thanh vẫn lặng lẽ quan sát sắc mặt, ánh mắt, từng cử chỉ. Không phát hiện điểm nào đáng ngờ, anh mới lạnh nhạt mở miệng:
“Ra ngoài đi.”
“Tôi nói thật…”
Tô Vũ Vi còn định nói thêm, nhưng Phạm Tư Trác đã nửa đẩy nửa kéo bà ra khỏi phòng:
“Phu nhân, mời bà ra ngoài.”
Khi cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dài khẽ khàng.
Lê Nghiễn Thanh chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677333/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.