Lê Nghiễn Thanh lên lầu mở cửa, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên gương mặt cô gái, khiến khuôn mặt ấy trông nhỏ hơn thường ngày vài phần. Khi anh bật đèn lên, cô gái trên giường hơi không quen, đưa tay che mắt lại.
“ Sao không bật đèn?”
Lâm Thư Đường nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã muộn thế này rồi. Cô gập máy tính lại, xoa đôi mắt hơi nhức mỏi:
“ Anh về rồi à.”
Vì lâu không nói chuyện, giọng cô khàn khàn.
Lê Nghiễn Thanh đi tới, lấy chiếc laptop trong tay cô đặt lên tủ đầu giường:
“ Sao không ăn cơm?”
“ Quên mất.”
Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng trầm mà dịu:
“ Đói không?”
Ngữ điệu bình thản, chẳng có chút trách móc nào.
“ Có hơi đói.” Lâm Thư Đường chui khỏi chăn, chân trần đặt xuống sàn, đứng trước mặt anh:
“ Anh ăn chưa?”
Khi ấy, đôi mắt cô sáng long lanh, trông như một đứa trẻ chưa hiểu sự đời.
Lê Nghiễn Thanh liếc xuống nhìn những ngón chân tròn nhỏ đặt trên nền gạch, rồi cúi người bế cô lên đặt lại lên giường, sau đó đi tới cuối giường lấy đôi dép màu hồng nhạt mang đến trước mặt cô.
Mỗi động tác anh làm đều tự nhiên đến lạ. Được một tổng giám đốc đích thân làm những việc như vậy, Lâm Thư Đường hơi đỏ mặt khi xỏ chân vào dép.
“ Đi thôi.”
Dì Lục vẫn luôn hâm nóng đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677308/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.