Tối hôm đó, lúc hai người chuẩn bị ăn thì đã hơn chín giờ. Dì Lục đã đi nghỉ, bữa tối là do Lê Nghiễn Thanh nấu.
Lâm Thư Đường không ngờ anh lại biết nấu ăn, hơn nữa trông còn rất ra dáng, mùi thơm lan tỏa khiến người ta đoán được vị ngon của nó.
Khi anh xuống bếp, cô chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Người đàn ông cao, chân dài, dù gian bếp cũng không nhỏ nhưng khi anh đứng trong đó lại khiến không gian dường như hẹp đi. Anh đã thay đồ ở nhà, tay áo xắn cao, trên người còn buộc tạp dề — thứ vốn không hợp với phong cách thường ngày của anh — nhưng lại khiến anh thêm phần gần gũi, ấm áp.
Liên tiếp vài món được dọn ra, Lâm Thư Đường không kìm được mà khen:
Lời cô nói rất thật lòng, không hề có ý nịnh bợ. Ban đầu cô nghĩ anh chỉ biết nấu mì hay luộc trứng qua loa, ai ngờ lại làm được hẳn mấy món ngon lành như thế.
Cô vốn nấu ăn rất dở, thứ duy nhất có thể nuốt nổi là trứng đường. Hồi nhỏ, mỗi khi ốm, mẹ cô thường nấu cho ăn. Mẹ bảo rằng khi bà còn bé, bà ngoại cũng hay nấu món ấy cho mẹ lúc bệnh.
Thế nên sau này, Lâm Thư Đường nhìn nhiều cũng học được. Chỉ là, chẳng ai lại có thể ăn trứng đường hằng ngày cả.
Lê Nghiễn Thanh hỏi ngược lại:
“Học cái này làm gì?”
Cô hơi ngẩn người trước câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677304/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.