Khi anh Kiều lên đến nơi, Đường Nguyệt đã đứng chờ trong phòng khách của phòng 813.
Anh liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, hỏi nhỏ:
“Lê tiên sinh vào trong rồi à?”
Đường Nguyệt gật đầu:
“Vâng.”
Thấy trong phòng chưa có ai ra, cô rốt cuộc không kìm nổi tò mò, khẽ hỏi:
“Còn cô gái đó… cô Lâm ấy, là ai vậy?”
Anh Kiều nhún vai:
“Tôi biết cũng chẳng hơn cô đâu.”
Mười phút sau, cửa phòng mở ra, bác sĩ đi ra ngoài, rồi lập tức khép cửa lại.
Người bên trong vẫn chưa ra, anh Kiều chỉ khẽ liếc nhìn mà trong lòng đã âm thầm ghi nhớ cái tên “Lâm tiểu thư” này — người khiến Lê tiên sinh đích thân ở lại phòng suốt buổi đêm, không thể tầm thường.
…
Trong phòng, Lê Nghiễn Thanh vẫn mặc áo choàng ngủ, ngồi nơi ghế sofa, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người cô gái đang nằm trên giường.
Cô nằm dưới lớp chăn trắng, cổ tay cắm kim truyền dịch, trán dán miếng hạ sốt. Khuôn mặt ửng hồng bất thường, nhưng đôi môi lại trắng nhợt đến đáng sợ.
Anh cầm ly nước ấm đặt bên cạnh, dùng tăm bông thấm chút nước, chậm rãi chạm lên môi cô.
Vừa chạm đến, đôi môi khô khốc kia khẽ hé mở như cá gặp nước, bản năng tìm kiếm nguồn ẩm ướt.
Đầu lưỡi đỏ hồng khẽ l**m qua nơi anh vừa chạm, khiến anh khựng lại.
Lê Nghiễn Thanh nghiêng đầu sang, đặt ly xuống bàn, rồi đứng dậy đi ra ban công.
Anh châm một điếu thuốc, khói trắng lan mờ trong đêm, từng vòng từng vòng tan vào không khí.
Điếu thuốc chưa tàn, anh đã gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677261/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.