Nghe thấy tiếng quát mắng ngoài hành lang của quản lý hội sở, Lâm Thư Đường bước ra khỏi phòng bao:
“Tôi biết kéo đàn.”
Hai người vẫn luôn giám sát cô sững sờ — không ngờ cô lại chủ động mở miệng. Họ vừa định ngăn lại thì người quản lý đã quay sang nói chuyện với cô về việc thử đàn, đành phải im lặng.
Hội sở Tịch Thành, không phải là nơi họ dám gây chuyện.
Sau khi thử đàn xong, Lâm Thư Đường được dẫn đến một căn phòng riêng ở tầng ba. Đây hẳn là nơi chuyên dùng để tiếp đón khách VIP, diện tích ít nhất gấp ba lần phòng mà Tần An Dũng dẫn cô đến trước đó. Trong phòng còn có một gác lửng nhỏ, đồ đạc bài trí đầy đủ — nói là phòng bao, nhưng cảm giác lại giống một biệt thự thu nhỏ hơn.
Vị trí biểu diễn được bố trí ở tầng một.
Người quản lý đổi cho cô một cây đàn tốt hơn, lại đưa thêm một tấm mạng che bằng lụa mỏng.
“Mạng này cô có thể đeo hay không tùy ý. Lát nữa sẽ có người mang bình phong đến. Còn quần áo cô mặc cũng tạm ổn rồi, không cần đổi. Cứ kéo đàn thật hay đi, nếu khách vừa ý, sau này chúng ta có thể hợp tác lâu dài. Mỗi bản tôi tính cho cô năm trăm, tiền tip khách cho, cô giữ hết.”
Một bản nhạc, thường chỉ kéo trong vòng năm phút. Dù tính thêm thời gian nghỉ giữa chừng, tiền công theo giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677257/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.