“Ông chủ, bây giờ có cần tới bệnh viện không ạ?”
Lê Nghiễn Thanh không trả lời, mở cửa xe, dựa người vào nắp capo rồi châm một điếu thuốc.
Ánh lửa nhấp nháy giữa màn đêm, làn khói trắng mờ trôi theo hơi thở. Ngẩng đầu lên, anh thấy cửa sổ tầng ba vẫn sáng đèn, tấm rèm màu nhạt hắt ra bóng dáng mảnh mai của một cô gái.
Điếu thuốc còn chưa hút hết, Lê Nghiễn Thanh dập tắt đầu lọ, rồi trở lại xe. Nhìn cô cháu gái đang ngủ say, anh dặn:
“Trước đưa Tiểu Lăng về nhà, sau đó tới công ty.”
“Vâng.” – Phạm Tư Trác đáp, điều chỉnh lại hướng xe, trong lòng âm thầm tính toán thời gian.
Theo lịch, sau bữa tối lẽ ra họ đã phải đến công ty. Nhưng đi cùng tiểu thư nhà họ Trần và cô Lâm mất hơn bốn mươi phút, đưa cô Lâm về lại tốn thêm hai mươi phút nữa. Từ đây đến nhà họ Trần, rồi lại đến công ty, ít nhất thêm nửa tiếng.
Xem ra tối nay lại phải tăng ca rồi.
Trên lầu, Lâm Thư Đường nhìn theo chiếc xe rời khỏi cổng khu tập thể, rồi xoay người ngồi xuống giường.
Màn hình điện thoại bên tay phải vẫn sáng, trên đó là đoạn trò chuyện hai phút trước với Triệu Lan Chi — cô vừa nhắn rằng buổi gặp ngày mai đổi từ chiều sang 9 giờ sáng.
Từ khi dọn khỏi nhà họ Phùng, Triệu Lan Chi chẳng còn giữ chút vỏ bọc nào.
Tin nhắn gửi đi chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677249/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.