Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lê Nghiễn Thanh quay người định trở lại phòng tiệc.
Cô gái đứng ngoài hành lang lúc nãy đã biến mất, anh tưởng cô đã vào lại bên trong, nhưng trong lúc ngẩng đầu vô tình, anh bắt gặp một vạt váy trắng trong đám người phía xa.
Chất vải cotton-lanh trắng tinh, hôm nay anh chỉ thấy duy nhất một người mặc kiểu này.
Anh sải bước đi đến gần, rồi nhìn rõ cô gái đang bị vài người vây quanh.
Trên người cô là chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác lớp voan mỏng, mờ mờ để lộ cánh tay trắng nõn, mảnh mai đến mức chỉ cần nắm chặt một chút cũng tưởng như sẽ gãy.
Cô hơi cúi đầu, nhìn không rõ nét mặt, chỉ nghe được giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng:
“Tránh ra.”
Âm lượng không lớn, chẳng có chút khí thế nào. Lê Nghiễn Thanh nghĩ — đúng là cô gái chưa từng lăn lộn xã hội, còn chưa biết cách… mắng người.
Anh cất giọng:
“Cô Lâm, đã lâu không gặp.”
Mấy người phụ nữ quay lại, nhìn xem là ai vừa lên tiếng.
Người đàn ông khoác áo vest trên tay, một tay đút túi quần, dáng vẻ tự nhiên nhưng đầy sức hút.
Hôm qua họ vừa gặp nhau ở nhà họ Trần, nên anh nói vậy rõ ràng là để giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử.
Lâm Thư Đường cảm kích khẽ gọi:
“Anh Lê.”
Mấy người phụ nữ liếc nhìn nhau, trong đầu đoán mối quan hệ giữa hai người là gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677243/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.