Lâm Thư Đường quay lại trường đã là sau một tuần.
“Cậu về rồi à!” – Tưởng Khâm Viên vui vẻ khoác tay Lâm Thư Đường, nghiêng đầu cọ nhẹ vai cô – “Không có cậu ở đây, mình buồn chết mất. Làm gì cũng chỉ có một mình.”
Lâm Thư Đường khẽ cười: “Cậu ăn cơm chưa? Mình mua đồ ăn về rồi.”
Cô giơ túi đồ trong tay – bên trong là cơm gà kho nồi đất nóng hổi.
Tưởng Khâm Viên nhận lấy, hít sâu một hơi: “Thơm quá!”
Như sực nhớ ra điều gì, cô đặt túi lên bàn, kéo Lâm Thư Đường ngồi xuống giường.
“Khoan ăn đã, cậu thấy người thế nào rồi?”
Lâm Thư Đường: “Ổn rồi.”
Từ khi nhập học, thể trạng của Lâm Thư Đường vốn không tốt. Ba ngày đau, năm ngày mệt, sắc mặt lúc nào cũng nhợt nhạt.
Nhưng cô chưa bao giờ uống thuốc, cũng chẳng kêu than. Tưởng Khâm Viên đã muốn hỏi từ lâu, chỉ là ngại mở lời.
“Thư Đường, cậu có đi khám tổng quát bao giờ chưa?”
Cô lắc đầu.
Thấy bạn lo lắng, trong lòng Lâm Thư Đường chợt thấy ấm áp — cảm giác như có một lớp bông mềm bao quanh tim.
Bạn bè đối xử với cô còn tốt hơn cả những người từng sống cùng bao năm trong nhà họ Phùng.
“Không sao đâu, chỉ cần dưỡng vài năm là sẽ khỏe. Giờ không còn bị rút máu định kỳ nữa, tệ đến đâu cũng không thể tệ hơn trước được.”
Nghĩ đến Phùng gia, cô lại nhớ đến khoản mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677231/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.