Mất vài ngày dò hỏi được nơi ở của hai đoàn thương gia, hôm nay trời nắng đẹp Y Nhã liền đến quán trọ của đoàn thương gia buôn lụa, cô quyết định sẽ đến kinh thành tiếp tục con đường thi cử.
Muốn gặp thương dân dễ hơn là gặp quan phủ, sau khi Y Nhã ngỏ ý muốn gặp trưởng đoàn thì một lúc sau đã có mặt ở sảnh.
Trưởng đoàn là nam nhân tầm hơn 40 tuổi, người nhỏ bé gầy gò, nhưng ánh mắt toát lên vẻ tinh ranh, lõi đời.
“Tiểu công tử có việc gì cần giúp đỡ?”.
Nếu đã đối phó với thương nhân thì không cần lòng vòng trực tiếp nói ra mục đích
“Thưa tiền bối, ta có ý định lên kinh thành, nên hôm nay đến đây muốn cùng đi với đoàn của tiền bối.”
Nam nhân ánh mắt lóe lên ôn hòa nói “Muốn đến kinh thành, tiểu công tử có thể thuê xe ngựa, hà tất gì phải gian khổ đi với chúng ta”.
Nếu thuê xe ngựa sẽ mất tầm 5 nén bạc, cô có thể bỏ ra nhưng thuê xe ngựa sẽ có một người chở đi, nếu trên đường gặp phải sơn tặc hoặc xảy ra bất trắc gì, một mình khó mà chống cự được.
“Phí thuê xe ngựa là 5 nén bạc, nhưng trong người ta chỉ có 4 nén bạc, nếu tiền bối không chê thì 4 nén bạc này sẽ đưa cho tiền bối làm lộ phí đi đường của ta.”
Đối với thương nhân mà nói thì 4 nén bạc như muối bỏ bể, nhưng nếu có bạc thêm một chén cơm cũng không tính là thiệt, nhưng lỡ may có kẻ gài vào quấy rối thì phải đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mi-nhu-khoi-mong-manh/1011302/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.