Chạy vù một mạch từ Đình viện ra ngoài đường đường lớn, lúc này mây đen che kín, gió thổi ào ào làm những cành cây, ngọn cây nghiêng ngả, vật vã trước gió mạnh.
Từng tiếng mưa lộp bộp vang lên, những hạt đầu tiên rơi trượt trên mái nhà, rơi xuống mặt đường. Mưa càng ngày càng nặng hạt hơn, hai bên đường người thì hối hả chạy trú mưa, người thì hấp tập dọn lại sạp hàng của mình.
Y Nhã chạy vù một mạch qua chợ Huyện, bỗng cô nhìn thấy phu thê Triệt Nhị đang hối hả dọn sạp hàng của mình, Triệt huynh đang xếp những thùng gỗ nhỏ lên xe rùa trong có những miếng đậu trắng nõn, còn Triệt tỷ thì đang dọn dẹp lại bàn, và cất đồ dùng lại. Y Nhã nhanh chạy vào giúp hai người, mưa càng rơi càng nặng hạt.
“Là đệ...đệ dạo này thế nào” Triệt huynh vừa xếp đồ vừa hồ hởi hỏi.
“Đệ khỏe, huynh và tỷ vẫn ổn chứ”.
“Ừm, cũng khá lên, nhờ đệ mà trong Huyện này ai cũng biết đến nhà tỷ, bán cũng nhiều hơn ”.
Triệt tỷ vẻ mặt vui mừng hướng về cô tiếp tục nói “Đệ biết không, mấy ngày gần đây ai cũng hỏi tỷ tấm biển kia là ai viết” rồi chỉ tay về sạp hàng đối diện nói “Sạp bán rượu bên kia cũng muốn viết một tấm đấy, haha”.
Y Nhã nhìn theo hướng tay Triệt tỷ nhỉ, nhìn thấy một sạp hàng đơn sơ hỏi.
“Sạp kia bán rượu lâu chưa tỷ...”
“Mới bán được mấy tháng nay thôi...bán không được tốt”.
Sau khi sắp xếp xong đồ, ba người kéo xe rùa về nhà.
Triệt tỷ lấy một thùng gỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mi-nhu-khoi-mong-manh/1011283/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.