Bình sinh Doãn Lễ chưa từng nghĩ rằng một cảnh tượng huyền ảo thần tiên nhường ấy sẽ xuất hiện trước mắt mình, kể cả hồi còn ở trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy cũng chưa từng.
Doãn Lễ đứng bên kia suối, nhìn nàng uyển chuyển vượt suối đến trước mặt mình. Chàng nhìn thấy ta? Hai mắt của tại hạ rất tốt, sao lại không thấy cô nương được? Thật thú vị, chàng lại nhìn thấy ta. Doãn Lễ vừa định đáp lời, yết hầu bỗng nóng rực, không khỏi ho khan, ngũ tạng bị ảnh hưởng nên đau nhức. Đây là di chứng của độc dược năm xưa. Trong lúc phát độc hắn may mắn được tiểu cô nương kia cứu giúp. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên là nàng không phải người tộc hắn.
Chàng đã nhìn thấy ta, vậy chàng và ta có duyên với nhau. Ta là yêu tinh, không sợ ta ăn chàng sao? Nếu yêu hướng thiện, không khác con người, nếu người độc ác, không xứng làm người. Lần đầu tiên trong trăm năm nay nghe thấy tư tưởng như vậy, ta thích. Để báo đáp ơn cứu mạng của chàng nhỏ giọt mâu giúp cho Lê Huân có cảm giác giống con người hoà nhập vào chốn nhân gian. Nhưng liệu những tháng ngày cùng nhau chung sống họ có nảy sinh tình cảm không?