Trong đầu Ngọc Thanh lập tức thoáng hiện lên hình ảnh hắn ở trên ngựa ôm Mạnh Tố Nguyệt ở trước mặt nàng phi nước đại qua, đột nhiên khuôn mặt nhỏnhắn tái nhợt:
- Ngươi nói, ngươi vẫn luôn yêu nàng? Vậy ngươi để ta ở đâu? Ngươi rõ ràng là yêu ta, ta cảm thụ được. . . . . .
- Ngươi sai lầm rồi!
Hoàng Phủ Luật cười lạnh:
- Bổn vương chính là mê luyến thân mình của ngươi, không phải là yêungươi, hiểu chưa? Bổn vương có chính miệng nói với ngươi là yêu ngươisao? Nữ nhân tự cho mình là đúng, thân mình của mình bị nam nhân khác nhiều lần như vậy. . . . . .
- Ba!
Một tiếng giòn vang lên, khuôn mặt Hoàng Phủ Luật bị đánh.
- Hoàng Phủ Luật, ngươi là tên hỗn đản!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Thanh trắng bệch, một cái tát xuống, đã thở hồng hộc.
- Nói cho ta biết, ngươi quả thực không có yêu ta sao? Là ngươi có nỗi khổ?
Lời nói nghẹn ngào. Người Ngọc Thanh run từng cơn.
Đôi mắt Hoàng Phủ Luật tối sầm lại, bỗng vung một cái tát về phía nàng, hắn giận:
- Nữ nhân chết tiệt, bổn vương nói cho ngươi một lần nữa, ta chính là yêu Tố Nguyệt, chỉ có nàng mới là thê tử của ta, cả đời này ta chỉ có mộtthê tử duy nhất!
Ngọc Thanh che má, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nàng bi thương nói:
- Ta cũng là chính thê của ngươi!
- Không, ngươi không phải! Bởi vì, ta cho tới bây giờ vốn không có yêu ngươi!
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, gằn từng tiếng hoàn toàn xé rách lòngcủa nàng. Sau đó hắn cười lạnh, mắt lóe lên tia lạnh lẽo
- Bổn vương hiện tại liền hưu ngươi, từ nay về sau ngươi liền không cònlà nữ nhân của bổn vương nữa, cũng không được xưng là thê tử của bổnvương! Bình sinh thê của bổn vương chỉ có một người Mạnh Tố Nguyệt,ngươi hãy nhớ kỹ!
Nói xong, hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, mang theo tùy tùng, quyết tuyệt rời đi.
Ngọc Thanh xụi lơ trên giường, trong nháy mắt tâm như tro tàn.
Sao thế này? Nàng lại bị lừa lần nữa sao?
Trái tim chồng chất vết thương của nàng lại bị hung hăng xé nát.
Đau !
Nửa khắc sau, nàng tự nguyện ngồi trên xa ngựa ra khỏi thành.
Tần Mộ Phong lẳng lặng ngồi ở bên xạnh, không nói lời nào, vẻ mặt trầm trọng.
Mà thân thể của nàng rất suy yếu, nàng tựa vào phía sau, cảm giác chính mình mới từ quỷ môn quan đi qua một vòng.
Giờ phút này, lòng của nàng đã bình phục một ít, chỉ là thân mình đau kịch liệt.
Nàng nắm chặt hai tay, suy yếu nhắm mắt lại.
Tần đại ca nói mang nàng quay về Vũ Sơn, từ nay về sau không màng thế sự nữa.
Đây là chuyện bao lâu qua của nàng, lại không ngờ hôm nay hoàn toàn thay đổi.
Cha mất tích , sư huynh đi rồi, mà nam nhân nàng yêu thương kia, vì nữ tử khác mà từ bỏ nàng.
Hôm qua ân ái, thoáng như nhất thời.
Phù dung sớm nở tối tàn, đoạn tình duyên của nàng, kết thúc đi thôi.
Ngọc Thanh nghe được thanh âm của hắn, mũi đột nhiên đau xót, cảm thấy được vạn phần ủy khuất.
Nàng tựa vào trong ngực Tần Mộ Phong, nghẹn ngào:
- Hắn quả thực không có yêu ta sao? Chỉ là hắn rõ ràng dùng chính mệnhcủa mình giúp ta giải dược, chẳng lẽ đó đều là giả sao? Hắn không bỏxuống được Mạnh Tố Nguyệt . . . . . . Chính là hắn cuối cùng đem ta. . . . . . Hắn thật hỗn đản.
Nàng vĩnh viễn đều nhớ rõ câu kia “Từ nay về sau ngươi không phải là nữ nhân của bổn vương nữa, cũng không được xưng là thê tử của bổn vương! Bìnhsinh thê của bổn vương chỉ có một người là Mạnh Tố Nguyệt.”
Hắn như thế nào có thể nói ra lơi tàn nhẫn như thế, như thế nào có thể lại đối với nàng như vậy!
Tần Mộ Phong nhẹ nhàng ôm nàng, vì nam nhân kia mà tức giận khó chịu không thôi, trầm tĩnh cùng thương tiếc, hắn nói:
- Hắn sẽ trở về tìm ngươi, Ngọc Thanh, ngươi phải sống tốt.
Ngọc Thanh nằm ở trong lòng hắn, lẳng lặng rơi lệ.
Một đêm bôn ba, thân mình Ngọc Thanh bởi vì còn yếu mà ngất đi.
Tần Mộ Phong không thể không hoãn chuyến đi, đem xe ngựa dừng ở một mảnh hẻo lánh trong trấn nhỏ, tìm gian khách điếm nghỉ chân.
Thầy thuốc mời đến, hắn nhìn khuôn mặt Ngọc Thanh trắng bệch, đối Tần Mộ Phong thở dài:
- Phu nhân vừa mới lạc thai, thân mình đại hư, cần điều dưỡng cho tốt,không chịu nổi ngày đêm bôn ba. Nếu cứ như vậy, phu nhân không chỉ lưulại di chứng, sinh mệnh còn có thể sẽ nguy hiểm, tuyệt đối không đại ýqua loa được.
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Mộ Phong trở nên trầm trọng, hắn để gã sai vặt đưathầy thuốc đi ra ngoài, sau đó cùng thầy thuốc đi lấy dược.
Nhìn khuôn mặt Ngọc Thanh trắng bệch tiều tụy, hắn quyết định lưu lại mấyngày, chờ thân mình Ngọc Thanh điều dưỡng tốt hơn rồi lại khởi hành.
Hai ngày sau, Ngọc Thanh mới tỉnh lại, chỉ là không chịu nói nữa.
Lẳng lặng ăn canh dược, lẳng lặng ăn cơm, tuy rằng sắc mặt hồng nhuận được một ít, lại làm cho hắn nhìn mà đau lòng.
Ngày hôm đó, hắn đưa nàng đi ra ngoài tản bộ.
Phòng xá thưa thớt, ngã tư đường tiêu điều, rất ít thấy được người đi rađường. Không chừng là vì đã tới gần biên giới, nơi này có vẻ có chúthoang vắng.
Bọn họ hướng một gian lầu trông vô cùng tốt mà đi, ở bên cửa sổ ngồi xuống, sau đó hướng tiểu nhị ca phân phó pha nước trà xanh.
- Tần đại ca, ngươi nói nơi này cách Vũ Sơn còn xa không?
Ngọc Thanh nhìn ngọn núi phía xa, khẽ mở miệng .
Tần Mộ Phong châm một chén nước trà xanh, đưa tới trước mặt nàng:
- Không còn xa nữa, chờ thân mình nàng tốt lên, chúng ta lại đi tiếp. Ngọc Thanh, đã đói bụng rồi sao? Muốn ăn cái gì?
Ngọc Thanh tiếp nhận nước trà, suy yếu cười:
- Tần đại ca, ta không đói bụng.
Rồi sau đó lại nhìn ngọn núi xa nói:
- Không biết cha cùng sư huynh đi nơi nào, nếu bọn họ quay về Vũ Sơn thì tốt rồi.
Tần Mộ Phong chỉ có thể an ủi nàng:
- Dần dẫn rồi sẽ tìm được bọn họ, nói không chừng bọn họ lúc này đang ở Vũ Sơn chờ ngươi.
Ngọc Thanh thu hồi tầm mắt ở phương xa, nhìn về phía tố bào nam tử:
- Tần đại ca, ta nhờ ngươi một chuyện. . . . . .
Khuôn mặt Tần Mộ Phong trong nháy mắt có trầm trọng, hắn nói:
- Ngọc Thanh, thật sự phải mang nó tới Vũ Sơn sao? Sao không ở ngay tại nơi đây để nó ngủ yên?
- Vì Vũ Sơn mới là nhà của ta.
- Ngọc Thanh, ngươi đừng trách hắn. Hắn rất choáng váng, không nên dùng loại phương pháp này.
Ngọc Thanh trầm mặc.
Lúc này bọn họ thấy chuyện náo nhiệt.
Chỉ nghe một người bộ dáng bạch diện thư sinh nói:
- Có đại sự đã xảy ra, thì ra là Sườn phi trong thân vương phủ đột nhiênlà Thánh nữ Hồng Y ma giáo, mấy ngày trước đây ban đêm người bị Hồng Yma giáo giết hại quá nhiều, các môn phái trong giang hồ đều phái đệ tửđến Thân vương phủ bắt người, hơn nữa trước đó không lâu biết được người ám sát Ngự Sử đại nhân là nữ tử cũng là ngươi Hồng Y thánh. Hồng Ythánh này ở giang hồ cùng triều đình là càng ngày càng kiêu ngạo. . . . . .
- Vậy rốt cuộc có gặp được sườn phi không?
Một người khác chờ không nổi muốn biết đáp án. Thân vương phủ cùng giang hồ có quan hệ, có ý tứ.
Bạch diện thư sinh lắc đầu:
- Thân vương phủ kia một mực chắc chắn rằng sườn phi của hắn đã chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa thi thể đã nhập niệm.
- Sườn phi kia thật sự là đã chết rồi sao? – Một người khác mở miệng.
- Ai biết được, dù sao đám người kia không có buông tha cho đâu, họ vẫnsẽ truy tìm. Các ngươi có biết Tiêu Thừa tướng ngày đó ở trước mặt Hoàng Thượng cùng Thái hậu nói ra bí mật gì không?
Bạch diện thư sinh lại bắt đầu tỏ vẻ thần bí .
- Không biết.
Bên cạnh hắn vài người trăm miệng một lời, sau đó thúc giục hắn:
- Nói cái gì, nói mau đi.
Thư sinh uống một ngụm trà thơm, nói tiếp chuyện lạ:
- Lão gian thần kia vì chính mạng sống của mình, đem chuyện năm đó hắncùng nữ nhân của mình mưu hại vương phi ở Thân vương phủ như thế nào!Thì ra năm đó Nguyệt Vương phi kia không phải nhảy sông tự sát, mà là bị sườn phi tính kế mưu hại ném vào sông Ngọc Hà. Thái hậu nghe xong rấtgiận, lập tức hạ ý chỉ phải đánh nhốt sườn phi vào thiên lao. . . . . .Đáng tiếc Nguyệt Vương phi kia khi trở về lại bị sườn phi làm cho muốnxuất gia. . . . . .
- Không phải nghe nói sườn phi kia sửa lại tính tình sao? Không chỉ cóquốc sắc thiên hương, hơn nữa dịu dàng động lòng người, so với NguyệtVương phi càng tốt hơn.
- Không chừng là nàng dung thuật dụ dỗ mới có thể đem vương gia mê muộiđầu óc choáng váng, một người tính tình sao có thể dễ dàng thay đổi nhưvậy.
- Thân phận sườn phi này thật ra rất phức tạp.
- . . . . . .
Nghe đến đó, tay Ngọc Thanh có chút run nhè nhẹ.
- Ngọc Thanh? – Tần Mộ Phong lo lắng nhìn nàng.
- Nếu thật sự là như vậy, hắn vì cái gì muốn dùng phương thức này dẫn ta đi?
Nàng thấp giọng, trong mắt buồn bã.
- Nếu không dùng phương thức này, ngươi khẳng cam tâm tình nguyện tiêu sái rời đi sao?
- Lúc trước vì hắn cầu giải dược, ngươi có thể không để ý sinh tử củachính mình. Nếu hắn không dùng phương thức này, ngươi là sẽ không rời đi khỏi hắn.
- Ta. . . . . . Ta muốn trở về.
- Ngọc Thanh, bình tĩnh.
Tần Mộ Phong nghiêm túc nói:
- Ngươi hiện tại thật vất vả mới trốn thoát, trở về Vũ Sơn, việc ngươicần làm là chờ đợi thôi, chờ bình ổn lại, hắn sẽ trở về tìm ngươi.
Ngọc thanh nhìn núi phía xa, ưu sầu chất chứa trên mặt.
Ban đêm, bọn họ suốt đêm khởi hành .
Bởi vì bang kiếm khách hiệp sĩ kia cũng không hoàn toàn buông tha truy trahành tung của nàng, bọn họ nơi nơi phát thiệp võ lâm, điều tra dấu tíchcủa nàng, cho nên bọn họ không dám ở lâu.
Ngọc Thanh ngồi ở bên trong xe, dựa thân mình suy yếu, đầu tiên là khôngkhỏi cảm thán duyên phận của nàng cùng Hồng Y thánh nữ này.
Chỉ vì nàng phó thân mình vào, cho nên một đường này phải dây dưa trả hếtnợ. Khuôn mặt của nàng, quả thật là khiêu khích mầm tai vạ.
Sau đó mày liễu thoáng nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ẩn ẩn có ưu sầu.
Đêm hôm đó, trong lời nói hắn rõ ràng còn quanh quẩn ở bên tai nàng. Vì bức nàng đi, hắn nói ghét bỏ nàng, hưu nàng.
Chỉ là, trong lời nói đó cũng có thực tâm.
Hắn nói hắn cùng Tố Nguyệt cảm tình năm năm, lại nhìn thấy Mạnh Tố Nguyệt xuất gia vì hắn, hắn mới nhìn rõ thực tâm chính mình.
Những lời này, không phải vì lừa nàng.
Hắn đối Mạnh Tố Nguyệt thủy chung có loại ràng buộc, Mạnh Tố nguyệt mấttích, bộ dáng hắn lo lắng không người nào có thể so sánh.
Nàng biết, hắn vĩnh viễn sẽ không dễ dàng buông Mạnh Tố Nguyệt ra.
- Suy nghĩ cái gì?
Tần Mộ Phong bên cạnh thản nhiên mở miệng.
- Thân mình không thoải mái sao? Mày nhíu chặt như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]