Dung Phượng Nương nhìn dung nhan quen thuộc trước mặt, trong đầu hiện lên khuôn mặt hiền hậu, đặc biệt đôi đồng tử đen láy kia, quả thực thật giống muội muội đã mất của bà. Cho nên đối với nữ tử này, bà tự nhiênsinh ra những thương cảm đặc biệt.
Chỉ là nàng vào trang chưa đến hai tháng, hôm nay đã đến đây từ biệtbà, nói nàng phải đi. Điều này thật sự là đi ngược lại quy củ trongtrang. Theo quy định của Lạc Diệp sơn trang, tỳ nữ bình thường vào làm,thời gian ngắn nhất cũng phải là nửa năm. Lúc trước thương tình nàngmang theo đứa con, cô độc và bất lực nên nhất thời bà mềm lòng thu nhậnnàng, nhưng bà không thể vì một mình nàng mà phá vỡ quy định trongtrang.
Nhìn ánh mắt cầu xin kia, Dung Phượng Nương như nhìn thấy muội muộiđáng thương của mình đang cầu xin. Lòng bà chợt đau đớn. Nếu như trướckia bà có thể ngoan tuyệt quyết tâm không cho muội muội đi theo nam nhân đó, có lẽ sẽ không tạo nên kết cục như ngày hôm nay. Ngày ấy, bà đauđớn vì muội muội cứ mãi cầu xin, cho nên để muội muội ra đi…. Mà nữ tửtrước mắt này, thật giống Vân nương…
“Vì sao phải đi?”
“Thực xin lỗi, đại nương. Ngọc Thanh phải về Núi Ngọc Phong, cho nênphải rời Lạc Diệp sơn trang” .Tô Ngọc Thanh ôm Tiểu Ngọc Nhi đang ngủsay, vẻ mặt đầy hối lỗi. Nàng thật sự xin lỗi Dung Đại Nương, nhưng vìsự việc đã vô cùng cấp bách, nếu không đi, có thể nàng sẽ phải vào ngụccủa Vương phủ.
“Từ nhỏ ngươi đã lớn lên ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suon-phi-toi/2088094/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.