Có một người đang dựa vào chiếc ghế dài bên cạnh thủy tạ, áo trong màu trắng trăng lưỡi liềm thêu hoa mai, áo choàng tím đậm gấp lại tạo thành một chiếc cổ áo độc đáo, không dùng phát quan mà chỉ dùng một chiếc trâm chạm khắc mã não, thắt lưng màu son chỉ được trang trí bằng ngọc đẹp.
Người ấy đang ngủ trưa.
Một bóng người nhỏ nhắn lén lút từ từ đến gần, cúi người về phía trước, tò mò nghịch chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay của người đàn ông đang ngủ say.
“Cậu Phượng Châu, cậu -” Lần này cậu bé rất thông minh, biết lúc mặc nam trang phải gọi là “cậu”, mặc nữ trang thì gọi là “mẫu thân”. Cậu bé có hai người cậu tướng mạo tương tự nhau, thế nhưng cậu “Phượng Châu” đẹp hơn và mưu mẹo hơn cậu “Phượng Tự”, có mùi thơm y hệt mẫu thân của cậu bé. Hì hì, cậu bé là một hoàng tử thông minh đấy nhé.
“Bé yêu, hôn đi.” Thân thể Lục Phượng Châu mấy năm trước hầu như đều chìm trong mê man, tới bây giờ chỉ cần một ngày nghỉ ngơi sáu tiếng là được. Nhưng chăm sóc thế nào cũng không thể trở về như lúc trước, nàng đã tìm đại phu khắp triều đại và trong dân gian vẫn như vậy, ai cũng nói “Bình tĩnh, đừng vội”, “Tĩnh tâm điều dưỡng”. Nàng có thể bình tĩnh trở lại sao có thể gọi là Lục Phượng Châu được? Thật là bực mình!
Thằng bé nép mình vào vòng tay thơm tho mềm mại, không dám xông tới ban thưởng nước miếng đầy mặt cho vị “thần tử” gan to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suon-nui-lac-phuong/2501526/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.