Sau tang lễ, ai cũng phải quay trở lại cuộc sống hàng ngày nhưng đối với Băng Băng, điều đó thật khó khăn. Cô cứ ngỡ bản thân rất mạnh mẽ nhưng không, mỗi đêm cô đều gặp ác mộng và càng ngày càng nhớ cậu nhiều hơn. Có đôi lúc cô thấy tim mình đau đến nghẹt thở, cũng đã từng nghĩ đến việc tự sát. Tính đến nay đã tròn một tuần cô ở trong tình trạng suy sụp.
Cạch…
Vũ Thanh Hoa từ bên ngoài bước vào. Bên trong là một mớ hỗn độn, Băng Băng chôn mặt vào giữa hai đầu gối gục bên giường. Trên sàn nhà có những vỏ bia rỗng và la liệt những tấm ảnh chụp chung của hai người. Bà biết nỗi đau này rất lớn nhưng chưa từng nghĩ một người mạnh mẽ như cô lại sụp đổ đến mức này.
“Tiểu Băng…”
Băng Băng nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt vẫn vô hồn nhìn về nơi xa xăm, không hề có tiêu cự. Bà nhìn dáng vẻ khổ sở của cô gái nhỏ, lòng lại đau đớn, không nhịn được mà ôm cô vào lòng. Bà vuốt ve tấm lưng gầy của cô như đang dỗ dành đứa con gái mình sinh ra.
“Thằng bé đã đi rồi, con cũng nên buông bỏ thôi.”
Cô rất muốn buông bỏ, không muốn nhớ đến nữa nhưng có làm được đâu. Hình ảnh cậu đã khắc sâu trong tâm trí cô.
“Nhưng mà dì ơi, con nhớ anh ấy lắm, thật sự rất nhớ.”
Cô khóc, bà cũng khóc. Một người là tình yêu, một người là tình mẫu tử thiêng liêng.
“Nhưng mà con không thể cứ mãi suy sụp như vậy được. Con đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suoi-am-trai-tim-em/930814/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.