Chương trước
Chương sau
Nghỉ hè Mạc Hân Vi đề nghị mọi người cùng đi biển chơi. Địa điểm tại một khu nghỉ mát trực thuộc tập đoàn Lãnh thị. Thời tiết ở đây cực kì tốt, không hề nắng gắt như ở thành phố A.
Đến lúc chia phòng, Lãnh Xuyên nằng nặc đòi cùng phòng với Mạc Hân Vì xong trực tiếp bị cô đạp ra khỏi phòng. Sau đó cậu ta còn thảm hơn khi chung phòng với Trần Hoàng Nam.
“Huhu tại sao tôi có người yêu mà còn phải ngủ chung phòng với tên mặt lạnh như cậu chứ?”
“Hình như tôi thấy sau khi nhà resort này có nuôi chó, cậu ra đó giành chỗ ngủ với chúng cũng được.”
“....”
Bọn họ nghỉ ngơi một lúc rồi chạy ra làng chài gần đó chơi. Hàng vạn cây phi lao xanh thẫm, chạy dài như một bức tường thành ôm lấy làng chài. Không khí vui tươi nhộn nhịp. Tiếng cười nói xôn xao. Gió biển, sóng biển quyện mùi tanh của tôm cá nhưng đó là hương vị ấm no, hạnh phúc. Người dân ở đây cũng nhiệt tình đón tiếp họ.
Lúc đi qua gian bán quà lưu niệm, Trần Hoàng Nam đã tiện tay mua một chiếc nhẫn ngọc trai lấp lánh. Vốn Lãnh Xuyên đã chuẩn bị du thuyền để vọn họ ra biển nhưng Mạc Hân Vi và Băng Băng lại muốn ngồi thuyền đánh cá ra khơi nên cũng chiều theo các cô.
Đến chiều chiều, chủ thuyền mời bọn họ ăn đặc sản cá sống trên thuyền. Lúc cúi xuống, tóc Băng Băng cũng theo đó mà rũ xuống. Nhưng cô lại không mang theo dây liền cảm thấy có chút bất tiện. Trần Hoàng Nam ở bên thấy vậy thì chuyển qua ăn bằng một tay còn một tay túm gọn tóc cô ra sau. Cứ vừa ăn vừa giữ.
Tối đến, Trần Hoàng Nam và Lãnh Xuyên trằn trọc trên một chiếc giường, ở giữa còn chồng chất gối.
“Tôi nói này Nam ca, ngày xưa tôi với cậu còn tắm chung một bồn đấy, giờ che chắn cái gì?”
“Tôi sợ nửa đêm cậu nhầm tôi thành Vi Vi nhà cậu rồi chồm sang ôm.”
“Ấy hay chúng ta cũng thử ôm nhau ngủ xem. Ý kiến này không tồi.”
“Chê…rất chê.”
“…”
Nửa giờ sau…
“Nam, cậu ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Vậy cậu có nghĩ giống tôi không?”
“Ừm…”
Vì ý tưởng lớn gặp nhau nên nửa đêm tại tầng hai của resort có hai thân ảnh lén la lén lút ra khỏi phòng rồi lại lén la lén lút đến phòng của hai cô gái. Nơi này là của Lãnh thị nên việc lấy chìa khóa dự phòng dễ như trở bàn tay.1
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Hai cô gái đều đang say giấc trên chiếc giường êm ái. Nhìn cô gái của mình ngủ đáng yêu như vậy, hai chàng trai đều không nhịn được mà cong môi cười.
Băng Băng ngủ không sâu bằng Mạc Hân Vi nên cô đã tỉnh ngay khi nhận ra trong phòng có thêm người. Nhưng cô chưa kịp kêu lên thì đã bị bịt miệng, thậm chí còn bị ôm chặt. Cô trơ mắt nhìn Lãnh Xuyên bế Mạc Hân Vi đang ngủ say như chết lên rời khỏi phòng. Lúc này cô mới được thả ra.
“Anh làm gì vậy? “
Trần Hoàng Nam không trả lời mà trực tiếp leo lên giường, còn thuận thế ôm cô vào lòng.
“Nằm với cái tên đực rựa kia anh không ngủ nổi. Vẫn là ôm em thích hơn.”
Không biết cậu nói lời này có ngượng hay không chứ mặt cô đỏ lắm rồi. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô nằm chung giường với con trai. Đã vậy còn ở rất gần, hơi thở ấm nóng của cậu cứ vậy mà phả vào mặt cô.
Trần Hoàng Nam đặtcằm lên đỉnh đầu cô, tham lam hít hương thơm còn vương vấn trên tóc.
“Cưng à ngủ đi, anh buồn ngủ quá rồi.”
“…” Trong phòng có điều hòa mà sao cô vẫn thấy mặt mình nóng vậy nhỉ.
Sáng hôm sau, Băng Băng tỉnh lại vì có cảm giác bị cái gì đó chọc vào lưng mình. Khi cô đưa tay ra sau sờ nắn thì cảm thấy là lạ, bàn tay còn nóng lạ thường.1
“Em còn sờ nữa là anh không dám đảm bảo sẽ có chuyện gì xảy ra đâu nhé.”
Giọng cậu khàn đặc. Nghe là biết đang cố kìm nén vô cùng.
Cô tỉnh ngủ hẳn, vừa quay người lại đã bắt gặp dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của cậu nhưng ánh mắt vẫn hường về cô không rời. Nhưng mà phía bên dưới…..Aaaaaa
“Em la cái gì? Đây chẳng phải sinh lí bình thường của tụi anh vào buổi sáng hay sao?”
“Được rồi, trông em bị dọa sợ kìa. Đi vệ sinh cá nhân đi.”
Đứng trước gương, cô vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại. Trời ạ, vậy mà cô lại nhìn thấy cái đó. Mặc dù bị quần che nhưng mà kích cỡ đó cũng quá…
Phải vỗ mặt mình mấy cái cô mới có thể bước ra ngoài.
Lúc hai người bước xuống dưới nhà thì thấy đám Hàn Minh Hạo đứng ở một bên xem kịch vui còn Mạc Hân Vi đang giận dỗi ngồi trên sofa, Lãnh Xuyên đang ở bên cạnh dỗ dành các kiểu.
Thấy cô xuống, Hân Vi càng nhảy dựng lên:
"Tiểu Băng, cậu phải lấy lại công bằng cho tớ. Vì sao nửa đêm nửa hôm tớ lại bị cậu ta bế sang phòng khác chứ."
"Hôm qua tớ có ngăn mà không được."
Trần Hoàng Nam ở bên cạnh: "Hừm cậu ta xòn đuổi tôi ra khỏi phòng để đưa cậu sang đó. Thật không biết xấu hổ."1
Băng Băng: "..." Ai không biết xấu hổ đây.
Lãnh Xuyên: "..." Anh em tốt.
"Hjhj bé à, nghe anh giải thích, tất cả là chủ ý của Nam ca mà."
"Bé cái đầu anh, anh chết chắc rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.