Nhìn thấy Tô Minh rời đi, cậu không khỏi mừng thầm. Mục đích đã đạt được nhưng cậu cũng chẳng có mấy thời gian để đắc ý vì cái đề toán này khó quá!
Đến lúc giải được thì cũng đã 1 tiếng sau. Cậu hớn hở muốn khoe với cô nhưng lại phát hiện cô đã ngủ mất.
Thiếu nữ khẽ tựa đầu vào hai tay đang để trên bàn, an tĩnh nhắn mắt, đôi lông mi dài cong vút không chút lay động.. Lần đầu tiên cậu thấy cô ngủ gục như vậy. Gió nhè nhẹ khẽ thổi bay mấy sợi tóc trước mặt cô. Cậu đưa tay vén gọn tóc lại, gương mặt xinh đẹp của cô càng hiện rõ. Gương mặt đã khiến cậu động tâm, khiến cậu có ý niệm muốn bảo vệ cô cả đời.
Hình ảnh cô bất tỉnh nằm đó ngày hôm qua vẫn khiến cậu sợ hãi. Nếu như...nếu như cô xảy ra chuyện, chính cậu cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
Chập tối, Băng Băng giật mình tỉnh giấc, chiếc áo khoác trên vai cũng theo đó mà trượt xuống.
Cạch
Cửa phòng bệnh mở ra, Trần Hoàng Nam xách thêm một cặp lồng bước vào: “Tỉnh rồi?”
“Ừm”
Nhìn cô vừa tỉnh giấc, ngơ ngơ không khỏi làm cậu bật cười.
“Cậu cười cái gì?”
“Thì cười cậu đó. Nhìn mặt cậu xem, đáng yêu chết được”
Dù thế nào thì cũng chỉ là thiếu nữ mới lớn, bị trêu trọc như vậy có thể không đỏ mặt được sao?
Trần Hoàng Nam múc cháo ra bát, đưa đến trước mặt cô: “Ăn đi này, anh cậu đích thân nấu đó.”
Hửm, anh trai cô tới, sao không vào?
Như đọc được suy nghĩ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suoi-am-trai-tim-em/930777/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.