Trần Hoàng Nam đang trên đường lái xe về việt viện thì nhận được điện thoại: […] [ Được rồi, đến chỗ cũ gặp tôi.] Tắt máy xong cậu liền xoay vô lăng, lái thẳng đến Vô Ảnh. Con siêu xe của cậu vừa yên vị trong tầng hầm thì có một người đàn ông đi ra, kính cẩn dẫn cậu vào trong. Cậu quen đường, quen lối, đi sâu xuống tầng hầm. Nơi này giống như một căn cứ, rất nhiều thiết bị điện tử hiện đại được lắp đặt. Cậu bước vào một căn phòng, hai hàng vệ sĩ mặc vest đen thẳng tắp đồng loạt cúi đầu: “Đại ca.” Trần Hoàng Nam gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa ở giữa phòng. “Khiêm Thành, điều tra được gì rồi, nói đi.” Người được gọi là Khiêm Thành bắt đầu bật chiếc máy chiếu lên màn hình lớn. Trên đây chính là thông tin về Băng gia và Băng Băng. Hôm đó sau khi từ nhà Băng Băng về, cậu đã lệch cho người của mình điều tra tư liệu về cuộc sống của cô trước đó. Nhưng với phong cách làm việc chu toàn, Khiêm Thành đã điều tra chi tiết cả các mối quan hệ liên quan đến cô luôn. “Băng Thiên Lôi và Thanh Thu đều từ dưới quê lên, sau khi sinh Băng Hàn Vũ thì cuộc sống ngày càng khó khăn hơn. Lúc Băng Hàn Vũ được 1 tuổi thì Thanh Thu đi làm thêm ở quán bar, gặp gỡ Phan Lộc ở đó. Nhưng vì ông ta có ý đồ bất chính nên bà ta đã nghỉ việc ngay. Cùng lúc đó thì hai vợ chồng phát hiện ra bà ấy có thai đứa thứ hai.” “Sau khi sinh Băng tiểu thư, bà ta vô tình gặp lại Phan Lộc. Vì không chịu nổi cảnh sống khổ cực nữa nên dứt khoát bỏ gia đình đi theo Phan Lộc làm Phan phu nhân như hiện tại. Băng Thiên Lôi mặc dù rất giận nhưng biết bản thân bất lực, không tiền, không thế nên chấp nhận li hôn.” “Khi ấy Băng tiểu thư mới gần 1 tuổi, bà nội phải từ quê lên chăm sóc. Tuổi thơ của hai anh em Băng gia rất vất vả, còn thường xuyên bị bạn bè trêu trọc. Năm 3 tuổi, Băng tiểu thư còn phải theo bà đi lượm ve chai. Lúc học mẫu giáo, cũng may gặp được hai anh em nhà Mạc gia và Hàn đại thiếu gia nên mới ít người dám trêu trọc họ.” Trần Hoàng Nam càng nghe càng nắm chặt cái ly trong tay: “Sao lại có người phụ nữ như vậy chứ?” “Lúc tôi điều tra mà cũng không kìm được cảm xúc. Thậm chí còn có chuyện quá đáng hơn.” “Ý của anh là…?” “Năm Băng tiểu thư 10 tuổi, Phan gia đã từng đến tìm cô ấy vì muốn cô ấy hiến một quả thận cho Phan tiểu thư.” Choang.. Cái ly trong tay Trần Hoàng Nam vỡ vụn: “Nói rõ đi.” Vẻ mặt của cậu lúc này đáng sợ vô cùng, nếu không phải Khiêm Thành làm việc cho cậu từ lâu thì có lẽ cũng bị dọa sợ. “Năm đó Phan Ngọc Hân thì thương nghiêm trọng ở thận, cần phải thay sớm mới có thể giữ được tính mạng nhưng mà không tìm thấy thận phù hợp. Không biết vì lí do gì mà họ biết được thận của Băng tiểu thư hoàn toàn phù hợp nên đã tìm đến. Cũng vì thế nên Băng tiểu thư mới biết sự thật về mẹ ruột của mình.” “Phía Băng gia thì thế nào?” “Bọn họ kiên quyết không đồng ý. Băng tổng suýt chút nữa đồng quy vu tận với hai vợ chồng Phan gia. Băng lão thái cũng vì quá tức giận, lên cơn đau tim mà mất. Băng tiểu thư lúc đó phải chịu cú sốc lớn lên vô cùng suy sụp, còn phải điều trị tâm lí một thời gian.” Mắt Trần Hoàng Nam càng tối thêm vài phần: “Tốt nhất là các người đừng để tôi có cơ hội, nếu không tôi hủy diệt toàn bộ Phan gia các người.” ….. Đêm đó cậu bj mất ngủ, trong đầu chỉ toàn hình bóng của cô gái Băng BĂng ấy. Cậu nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, lần đầu nhìn thấy đôi mắt vô hồn của cô. Rồi lại nhớ tới hôm ngồi hóng gió bên bờ sông, khoảnh khắc cô cười lên, dù chỉ là cười nhẹ nhưng trong mắt vẫn lóe lên tia sáng yếu ớt. Sáng hôm sau, Băng Băng vừa vào trường đã cảm thấy không khí không đúng lắm, rất nhiều người đang xì xào, bàn tán. Mặc dù không nghe thấy họ nói gì nhưng cô có thể chắc chắn đối tượng bị bàn tán là cô. Bước chân đến cửa lớp thì đồng thời gặp Trần Hoàng Nam nên cả hai cùng đi vào. Chỉ là mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt kì lạ, nhiều người còn cười tủm tỉm: “Ây dô, hai người này giấu kĩ quá nha.” “Trời ạ, nam thần – nữ thần, đẹp đôi quá rồi.” Cô với cậu nhìn nhau, rồi lại nhìn cả lớp, vẫn chưa hiểu là có chuyện gì. Lãnh Xuyên và Mạc Hân Vi cùng chạy tới. Mạc Hân Vi: “Tiểu Băng, cậu lên hot search của trường rồi. Cả cậu và bạn học Trần đều cực hot luôn.” “Hả.” Hai người đều ngơ ngác. Lãnh Xuyên giơ chiếc điện thoại ra, trên màn hình hiện lên tiêu đề rất nổi bật: [ BẠN GÁI CỦA TRẦN HOÀNG NAM.] Bên dưới còn kèm theo tấm ảnh cậu buộc dây giày cho cô ngày hôm qua. Trần Hoàng Nam và Băng Băng đều hết sức kinh ngạc. Cái đám người này suy diễn cũng nhanh quá rồi. Mới buộc dây giày thôi đã trở thành người yêu rồi, vậy mấy hôm nữa có phải sẽ thành kết hôn luôn không? Trong lúc mọi người ngơ ngác thì có một bóng đen bay vọt vào như cơn gió rồi nhanh chóng kéo Băng Băng ra ngoài. Đến cuối hành lang thì người này mới thả tay ra. Băng Hàn Vũ nghiêm nghị nhìn Băng Băng một lượt. “Anh hai, anh bị gì vậy? Nhìn em như thế làm gì?” “Em với cái tên chết bầm Trần Hoàng Nam yêu nhau từ khi nào?” “…” Bực bội thiệt chớ, cô vừa đến lớp còn chưa tiêu hóa được chuyện gì xảy ra thì đã bị chất vấn như vậy rồi. “Hai à, em có yêu đương gì với cậu ta đâu. Bài viết vớ vẩn thôi.” “Thế còn tấm ảnh thì sao?” “Thì cậu ấy giúp em buộc thôi. Em cũng không biết tại sao cậu ấy làm vậy nhưng mà em thật sự không có yêu đương.” Băng Hàn Vũ trầm ngâm một lúc. Với tính cách của em gái anh thì có lẽ là không yêu đương thật nhưng mà còn cái tên chất bầm kia…Hừm, cô em gái anh bao bọc bao nhiêu năm mà cũng dám nhăm nhe tới. Tên này, anh ghim. Cùng lúc ấy, ở trong lớp, Lãnh Xuyên cứ không sợ chết mà trêu trọc Trần Hoàng Nam. Cậu ta cứ lượn lờ trước mặt cậu mãi. Vẻ mặt Trần Hoàng Nam không thay đổi gì, vẫn điềm nhiên như thường nhưng nội tâm vô cùng vui vẻ. Hai chữ “Bạn gái” này quả thật nghe rất êm tai, cảm giác cứ vui vui thế nào ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]