Một tiếng sau, Trần Hoàng Nam thật sự hối hận vì đã đưa cô đi giải sầu bằng cách này. Cậu đưa tay đỡ trán, thầm thở dài nhìn cô gái phía đối diện.
Băng Băng tay cầm chai bia, đầu tóc rối mù, nước mắt tèm nhèm. Phải cô đã khóc, đã trút hết bầu tâm sự ra ngoài. Cậu vừa vui lại vừa chua xót bởi chỉ khi thật sự tin tưởng thì người ta mới dám để lộ tâm tư của bản thân.
“Tại sao, họ đang sống tốt lành ở nước ngoài mà, tại sao lại về đây?”
“Bỏ rơi tôi nhiều năm như vậy, tự dưng tới hỏi thăm cuộc sống của tôi là muốn làm gì? Thương hại tôi sao? Tôi không cần, không cần.”
Trần Hoàng Nam biết bây giờ nói gì cũng vô dụng nên chỉ nhẹ nhàng ngồi vỗ lưng cho cô.
Sau nửa tiếng nữa thì cô nằm bò ra bàn. Cậu nhìn vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Chẳng phải nữ thần lạnh lùng mà mọi người đồn đại, chỉ là chú mèo nhỏ cần được chăm sóc.
“Sao con bé lại ra nông nỗi này rồi? Bác Vương muốn tới nói chuyện với hai đứa nhóc thì giật mình khi thấy cảnh tượng này. Làm gì mà uống dữ vậy chứ?
“Gia đình cậu ấy có chút chuyện nên tâm trạng không tốt.”
“Tội nghiệp. Cũng muộn rồi, cháu đưa con bé về cẩn thận đấy.”
“Vâng. Để cháu đi thanh toán.”
“Thôi bữa này bác mời. Cháu đưa con bé về lẹ đi.”
Cậu đeo balo của mình lên đằng trước rồi nhẹ nhàng cõng cô lên trên lưng. Cô rất nhẹ, cảm chừng như cậu cõng bằng một tay cũng ổn.
“Bình thường có ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suoi-am-trai-tim-em/930761/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.