Trần Hoàng Nam đưa Băng Băng ra xe, ga lăng mở cửa xe cho cô rồi vững tay lái đi trên đường. Cậu đi tốc độ vừa phải, chức năng xe rất tốt nên rất êm. Nhìn Băng Băng vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh, cậu cố gắng tìm đề tài để nói chuyện:
“Cậu ăn tối chưa?’
“Chưa.”
“Vậy để tôi đưa cậu đi ăn.”
“Không cần đâu, tôi…”
Ọt…ot…ọt…
Hahaha
Trần Hoàng Nam không nhịn được mà phì cười: “Cái bụng của cậu đã cho ý kiến rồi kìa…haha.”
Băng Băng ngượng chín cả mặt. Cái bụng này của cô thật không biết điều gì cả.
“Muốn ăn gì, tôi đưa cậu đi.”
“Cơm gà đi.”
Cậu đánh tay lái, đưa cô đến một quán cơm gần đó. Trong lúc chờ đồ ăn lên thì hai người nói chuyện phiếm một chút: “Sao cậu lại bị nhốt trong đó vậy?”
“Tôi đi vệ sinh một chút, sau đó thì liền như vậy. Tôi có gọi cho mẹ cậu nhưng dì không bắt máy.”
“Cậu không sợ sao?”
“Sợ? Sợ thì có thay đổi được gì không?”
Cô gái này quá mạnh mẽ rồi. Lúc cậu đến thấy rõ trong đôi mắt cô là vẻ kiên định, không hề có bất kì sự sợ hãi nào.
“Hửm, đúng là như người ta đồn: Mỹ nhân lạnh lùng.”
Băng Băng mặt không đổi sắc: “Cũng bình thường thôi. Cơ mà tôi lại thấy cậu không giống với lời đồn.”
“ Sao? Lời đồn gì?
“ Cậu thật muốn nghe?”
“ Ừ. Tôi cũng muốn biết xem trong mắt mọi người, tôi là cái dạng gì?”
“ Tảng băng ngàn năm, cấm dục, chính là một dạng bất cần đời. Nhưng mà trong mắt mấy thiếu nữ thì cậu vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suoi-am-trai-tim-em/930757/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.