Chương trước
Chương sau
“Haha”
Ba người sau khi ra khỏi cổng trường, không nhịn được mà ôm bụng cười lớn.
“Lão Phương, tôi nói có sai đâu, Nam ca rõ ràng có gì đó lạ mà.”
“Tôi cũng không ngờ là vì một cô gái…haha…cười chết tôi rồi. Có phải Nam ca sa vào lưới tình rồi không?”
Hàn Minh Hạo sờ sờ cằm: “Có lẽ là vậy rồi.”
Tối đó ba người gửi cho Trần Hoàng Nam rất nhiều nhãn dán hình trái tim, cầu vòng…vân vân và vân vân…
[…]
Trường có giáo viên dạy tiếng anh mới về, trùng hợp dạy lớp 11A1.
“Bạn nào làm câu 2 giúp cô: My teacher always encourage ____ hard at school.”
Cô giáo đảo mắt một vòng, sau khi nhìn đến chỗ Băng Băng thì lông mày nhíu chặt:
“Mời bạn Trần Hoàng Nam nào.”
Không khí lập tức ngưng trọng. Trời ơi, vị tổ tông này ghét nhất là bị làm phiền giấc ngủ nên cho dù cô có bảo thì mọi người cũng không ai dám gọi cậu dậy. Trừ một người.
Băng Băng đưa tay khẽ giật giật vạt áo cậu. Trần Hoàng Nam bị phá giấc ngủ, tâm trạng bắt đầu buồn bực muốn mắng người nhưng khi thấy gương mặt của người bên cạnh thì lập tức nuốt ngược trở lại.
“Chuyện gì?”
“Cô gọi cậu.”
Băng Băng vừa nói vừa hướng về phía giáo viên, Trần Hoàng Nam cũng hướng mắt theo thì thấy ngay gương mặt đang cau có. Cậu từ từ đứng lên, thờ ơ nhìn lên bảng.
“Em còn nhìn cái gì, mau trả lời câu 2 cho tôi.”
Nếu là bình thường thì chắc chắn cậu sẽ nói “Em không biết” hoặc sẽ trực tiếp rời khỏi lớp học nhưng hôm nay thì không vì cậu đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô gái nhỏ bên cạnh: “B”
“Chọn B”
“Được rồi, ngồi xuống đi. Tập trung vào đừng có ngủ nữa đấy.”
Trần Hoàng Nam làm như không nghe thấy gì, từ từ ngồi xuống nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy tâm trạng hiện tại của cậu cực kì tốt. Cậu hướng sang phía Băng Băng nói “cảm ơn”
Cô hơi mất tự nhiên. Thật ra lúc đó cô cũng không biết tại sao bản thân lại nhắc bài cho cậu. Trước giờ cô chưa từng lo chuyện của người khác ngoài Mạc Hân Vi.
Lãnh Xuyên, Mạc Hân Vi, Hàn Minh Hạo, Phương Chí Cường thu hết một màn này vào mắt. Tát cả không hẹn mà cũng có một suy nghĩ chung: hai người này có gì đó mờ ám.
[...]
“Băng Băng, xuống căn tin đi.” Hồng Hạnh từ từ đi đến chỗ Băng Băng.
“Thôi tớ không đi đâu, tớ phải giải nốt đề hóa này đã.”
“Vậy tớ với Hân Vi đi nha.”
Nói rồi hai cô nàng kéo nhau xuống căn tin.
“Này tiểu Hạnh à, chúng ta mua nước gì đây.”
“Tớ cũng không biết, cậu chọn thử đi.”
Cùng lúc đó, Hồng Hạnh nghe được giọng nói của những người đứng phía sau mình, tâm tình có chút kích động.
“ Nam ca, sao bữa nay cậu kéo mình xuống đây mua sữa vậy?” Lãnh Xuyên tthaatj sự rất khó hiểu, Trần Hoàng Nam có bao giờ uống sữa đâu.
“Tôi thích thì mua thôi.”
Hai người còn đang nói qua lại thì một bóng đen ngã về phía này, Trần Hoàng Nam phản ứng rất nhanh, xoay người tránh qua một bên.
Rầm.
“Tiểu Hạnh, cậu không sao chứ?”
Hồng Hạnh từ từ bò dậy từ dưới đất, tay phải ôm lấy tay trái, vành mắt dần dần ứng đỏ. Cô đưa mắt nhìn về phía Trần Hoàng Nam nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ của cậu.
Tại sao lại như vậy? Trong trường hợp này dù là người lạ cũng sẽ ra tay giúp đỡ chứ chưa cần nói đến việc cô và cậu học chung lớp. Đã thế cô còn là hot girl mạng được bao người săn đón. Vậy mà cậu chỉ lách người qua một bên.
Mạc Hân Vi vội chạy đến đỡ Hồng Hạnh dậy: “Tiểu Hạnh, cậu không sao đó chứ? Sao tự dưng lại ngã thế?”
“Tớ…tớ…” Làm sao cô ta có thể nói nói là bản thân cố tình ngã để được Trần Hoàng Nam đỡ chứ. Ai mà ngờ được kết quả lại thành ra như vậy.
Trần Hoàng Nam cậu cũng chẳng rảnh rỗi quan tâm những người không liên quan nên chỉ nhanh tay mua hộp sữa milo lạnh rồi đi thẳng. Lãnh Xuyên đã quá quen với thái độ này của cậu nên chẳng ngạc nhiên gì mà theo cậu về lớp.
Băng Băng đang giải đề thì trước mắt xuất hiện một hộp sữa: “Cho cậu.”
Cô nhíu chặt mặt khó hiểu. Sao tự dưng lại mua sữa cho cô? Như nhìn thấu suy nghĩ này, cậu lập tức giải thích: “Trần Hoàng Nam tôi trước giờ không cảm ơn suông nên cậu nhận đi.”
“Được thôi, tôi nhận.”
Thấy cô nhận lấy hộp sữa, tâm trạng của cậu cực kì vui vẻ, thậm chí còn nở nụ cười nhẹ. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ đánh gục bao nhiêu em gái rồi.
Băng Băng uống một ngụm sữa, cảm giác mát lạnh từ từ lan truyền trong cơ thể. Ha, sảng khoái thiệt!
Vừa lúc Mạc Hân Vi và Hồng Hạnh cũng trở về, nhìn thấy hộp sữa trên tay Băng Băng thì cả hai như bị bấm nút tạm dừng. Phải đến lúc Băng Băng lên tiếng thì hai người mới định thần lại: “Hai cậu bị cái gì đấy?”
“À không, không có gì. Mà này cậu lấy sữa ở đâu ra đấy?”
“Bạn cùng bàn mua đấy.”
Quả nhiên.
Nghe được câu trả lời như vậy, mắt Mạc Hân Vi lập tức sáng lên: “Chuyện gì đây? Đại nam thần sao lại mua sữa cho cậu thế? Không lẽ…”
“Cậu đừng suy đoán lung tung.” Băng Băng lập tức cắt ngang lời Mạc Hân Vi: “Cậu ấy chỉ muốn cảm ơn tớ thôi.”
“Thật sự.”
“Hơn cả thật.’
Hai người mải nói chuyện nên không ai để ý rằng bên cạnh có một người đang tràn đầy vẻ căm tức, tay bên hông đã nắm chặt thành quyền.
Tại sao chứ? Tại sao lại là mày hả Băng Băng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.