Chương trước
Chương sau
Chơi cùng Lâm Tuấn một lúc, anh chợt nghĩ đến đứa bé của Ngọc Linh và anh. Bất giác Lộ Nam lại mỉm cười.

"Nhóc năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" anh hỏi.

Lâm Tuấn dơ tay lên và bập bẹ nói: "2 tuổi."

Nhưng cậu nhóc không biết mình đã dơ ba ngón, hành động đáng yêu này khiến Lộ Nam cười thành tiếng.

"Cậu không ở trong nói chuyện với Tô Bắc à?"

Ngước lên nhìn thì thấy Thẩm Hạo đang đến, anh liền lên tiếng hỏi. Thẩm Hạo lắc đầu đáp.

"Ra đây chơi cùng Lâm Tuấn...à, có nghe cô ấy nói anh sắp đi công tác hả?"

"Ừm...nhưng cũng không hẳn là công tác."

Thẩm Hạo khó hiểu trước câu nói của anh, cậu ấy chau mày nhìn anh như muốn một lời giải thích từ phía anh.

Nhưng Lộ Nam chỉ nói rằng: "chắc cô ấy sẽ không giận tôi đâu nhỉ? bây giờ tôi ước. Năm đó tôi đừng gặp cô ấy...hoặc tốt nhất là cả hai chúng tôi đừng gặp nhau thì bây giờ cô ấy đã hạnh phúc rồi."

"Gặp nhau rồi kết hôn cũng là cái duyên cái nợ. Lộ Nam, tôi không biết là anh định làm gì nhưng mong anh đừng để sau này phải hối hận, vả lại...Tô Bắc còn đang có thai đấy."

Đúng, Tô Bắc đang có thai nên anh dù có làm gì, tuyệt đối sẽ không để ảnh hưởng đến con.

"Cậu yên tâm, đứa nhỏ sẽ lớn lên khỏe mạnh. Tôi sao cũng được nhưng Tô Bắc và con phải an toàn trước đã."

Trò chuyện được một lúc, Thẩm Hạo bế Lâm Tuấn vào nhà. Cùng với Nhã Nhã ở lại dùng cơm với hai vợ chồng họ.

Lộ Nam ngồi trên bàn ăn, cứ liên tục hỏi Tô Bắc muốn ăn gì rồi chủ động gắp thức ăn cho cô.

Nhã Nhã cùng Thẩm Hạo nhìn thấy cảnh tượng này, họ cũng cảm thấy vui thay cho cô. Trong lúc mọi người lo ăn không ai để ý đến Lâm Tuấn thì mặt mũi cậu nhóc không khác gì con mèo.



Mãi đến lúc Tô Bắc bóc cho cậu bé một con tôm mới thấy được, chẳng hiểu là cậu nhóc ụp mặt vào cơm hay gì mà lại dính hết lên mặt.

"Chị xem con trai mình kìa."

Châu Nhã Nhã quay sang nhìn cũng bất lực với con trai mình.Thật ra cô cũng đã tập cho Lâm Tuấn tự ăn cũng rất nhiều lần, tuy là còn khó khăn nhưng không cũng không đến nỗi như vậy.

Đến tối, anh vừa tắm ra đã thấy Tô Bắc ngủ say, thế nên vừa trèo lên giường liền vòng tay ôm cô. Lộ Nam hoàn toàn không biết là Tô Bắc chỉ giả ngủ.

"Anh làm gì vậy?"

Cô hất tay anh ra rồi cau mày nhìn anh.

"Anh...anh chỉ muốn hôn con một chút thôi." Lộ Nam đáp.

"Bây giờ con còn nhỏ lắm, anh phải đợi nó lớn đã." câu nói của cô như một lời nhắc nhở.

Nhưng Lộ Nam vẫn không bỏ cuộc, anh lại phản bác câu nói của cô: "anh chỉ hôn con thôi. Anh thể sẽ không đi quá giới hạn đâu...có thể..."

Tô Bắc nhắm mắt thở dài đáp: "đừng đi quá giới hạn là được, nếu không tôi đạp anh xuống giường đó."

Được sự cho phép của cô, Lộ Nam lại gần cô rồi đặt một nụ hôn xuống chiếc bụng của cô. Trong lòng anh thầm nghĩ, sắp tới chiếc bụng của cô sẽ lớn dần.

'Con phải khỏe mạnh, nhớ là phải ngoan, không được làm mẹ cực đó. Đợi con lớn lên rồi, chúng ta cùng bảo vệ mẹ. Yêu thương mẹ nhé!' Lộ Nam tự nói.

"Anh có thể đi ngủ được chưa? bây giờ tôi mệt lắm rồi đấy."

"Chúng ta ngủ thôi em." anh nói.



"Mẹ...ly hôn với ông ấy đi, mẹ đừng chịu khổ như vậy." Tần Hạo nói.



"Chuyện của mẹ, con đừng có xen vào. Đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Mẹ cũng không sao rồi." Bạch Dung nói.

Lúc này hắn thật không hiểu, mẹ hắn sao lại có thể hiền từ một cách như vậy chứ. Hắn gần như mất kiên nhẫn mà phát hỏa.

"Mẹ cứ bỏ qua cho ông ta như thế sao? mẹ à, con lớn rồi cho nên mẹ đừng vì con mà chịu đựng nữa. Bao nhiêu năm qua mẹ sống vì con rồi, bây giờ là lúc mẹ phải sống cho mình."

"Con thừa biết mẹ đã biết hết chuyện ông ta có người phụ nữ khác bên ngoài, mẹ không giấu con được đâu." hắn nói thêm.

Nghe con trai nói ra những điều này, bà không thể kìm được nước mắt. Hóa ra đứa trẻ này đã biết hết mọi chuyện.

"Mẹ đừng khóc."

Hắn ôm lấy bà, ra sức dỗ dành.

"Tần Hạo, mẹ sẽ nghe lời con. Đợi mẹ xuất viện rồi sẽ lập tức ly hôn với ông ta." bà nghẹn ngào nói.

(Tại nhà của Tiếu Yến.)

Cô ta hiện tại khắp người không chỗ nào là không có vết thương, cũ mới chồng chất lên nhau, vết thương cũng chính do người đàn ông kia tạo nên.

Lão già đó biết chuyện cô lén lút với người đàn ông kia, nên ngày nào cũng đánh đập cô, giam cầm cô trong căn nhà này. Nhưng Tiếu Yến vẫn không hề bỏ cuộc, cô muốn rời khỏi đây.

Nghe tiếng của hắn đi bên ngoài, cô vội leo lên giường giả vờ như đã ngủ say. Bên ngoài, lão cùng thuộc hạ đang nói gì đó, âm thanh đủ lớn để cô dù trong phòng cũng nghe được.

"Tôi nghe ngóng được thông tin sắp tới Lộ Nam sẽ đi công tác khoảng ba ngày. Mình có nên..."

Tiểu Yến bên trong phòng nghe được không khỏi sợ hãi. Lão...lão định hại vợ của Lộ Nam sao? đổi từ kế hoạch ban đầu là gây ra những sự hiểu lầm giữa cả hai để Lộ Nam từ tay tiễn Tô Bắc đi.

Không ngờ lão già này lại thâm độc như vậy, Tiểu Yến lúc này cũng vô cùng bối rối. Cô thật muốn báo tin này cho

Lộ Nam biết, nhưng với tình hình bây giờ thì cô phải làm sao đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.