Chu Thiên định cho người bạn của anh một cú đấm nữa nhưng Tô Bắc đã ngăn anh lại, cô ấy vẫn luôn nghĩ cho Lộ Nam.
"Đừng đánh nữa, em không sao. Chu Thiên, anh đừng đánh anh ấy."
Sau khi đứng lên, anh nhặt chiếc túi xách trên sàn đưa cho Tô Bắc rồi ra về. Trước khi đi cũng không quên trừng mắt nhìn Lộ Nam một cái.
Tô Bắc vội đi đến đỡ anh ngồi dậy, ngay khi cô vừa chạm vào người anh. Lộ Nam liền nói: "không cần."
Anh đứng lên liền đưa tay chạm vào vết thương đang rỉ máu. Lộ Nam thầm chửi thề một câu rồi vào bếp lấy hộp sơ cứu.
Tô Bắc cũng đi theo phía sau anh, cô chậm rãi đi đến lấy lại hộp sơ cứu từ tay anh và ép anh ngồi xuống ghế.
"Để em giúp anh." cô nói.
Tô Bắc ân cần xử lí vết thương cho anh, hành động ấm áp này của cô khiến cho Lộ Nam có chút cảm động.
Vừa thoa thuốc, cô vừa nói: "khuôn mặt đẹp trai như này nhất định không được để lại sẹo."
'Khuôn mặt đẹp trai như này nhất định không được để lại sẹo.' câu nói ấy rất giống, rất giống với người vợ quá cố của anh. Cô ấy cũng đã từng nói như vậy.
Lộ Nam bất giác nhìn Tô Bắc lại thành ra Ngọc Linh nhưng anh đã nhanh chóng lấy lại được sự tỉnh táo. Trong lúc cô vừa quay lưng đi để cất hộp sơ cứu, anh vội cất lời: "T...Tô Bắc, cảm ơn cô."
Đây là lần đầu tiên anh nói lời cảm ơn cô, điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suoi-am-tim-anh/2838397/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.