Gia đình cô và anh mấy đời thân nhau, định sẵn hai nhà sẽ thành thông gia. Nhưng cô vì theo đuổi tình yêu của bản thân mà cô đã bỏ qua người như anh. Năm cô 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái. Lúc đó lẽ ra cô đã phải gả cho anh. Năm cô 20 tuổi, vì thất tình mà cô đã nông nổi đồng ý kết hôn với anh, trở thành vợ "trên danh nghĩa" của anh. Dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa nên hai người đã làm một bản "Hợp đồng hôn nhân".
Hôn nhân giữa anh và cô vốn không có cái gọi là hạnh phúc. Trong lòng anh không có cô, trong lòng cô cũng chẳng có anh. Ngày đêm bên nhau nhưng lại tựa như rất xa. Đến khi mất đi anh, cô mới hiểu được, thì ra cô đã yêu anh. Yêu cái con người luôn lạnh lùng mà cao ngạo, yêu cái con người chưa từng liếc mắt nhìn cô...Vậy mà cô phút chốc lầm lỡ vì người yêu mà hãm hại anh, đẩy anh cùng gia đình vào đường cùng.
Đời người như mộng, lúc người quan trọng bên cạnh họ lại không hề biết quý trọng, thậm chí không để mắt đến. Nhưng đến khi mất đi, họ mới nhận ra rằng... Thì ra là chính bản thân mình ngu ngốc, không hề nhận ra người quan trọng luôn ở bên cạnh mình. Cô hối hận, thật sự hối hận. Tại sao mất đi rồi cô mới phát hiện rằng anh đã chiếm mất một vị trí quan trọng trong lòng cô?!