Bên cửa sổ, người con gái ngồi nơi đó, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm, dường như muốn xuyên qua khung của mà nhìn đến một nơi nào đó. Sắc mặt cô gái có phần nhợt nhạt, không một chút sức sống, mái tóc cô búi cao, một vài loạn tóc rơi xuống, che đi một bên mặt xinh đẹp, để lộ cái cổ trắng noãn.
Trên người cô gái mặc bộ đồ của bệnh nhân, có phần đạm mạc lại đơn giản, cô gái tựa như một chú chim bị nhốt trong cái lồng kính, bất lực, khát vọng muốn thoát khỏi nơi này.
Vương Hạ và cô cũng không tính là thân thiết, dù sao từ trước đến nay trong từ điển của cô vốn dĩ không tồn tại hai từ “bạn bè”. Danh môn quý tộc, kết giao vốn không phải vì lợi ích của bản thân thì cũng là vì lợi ích của gia tộc, có lẽ thừa hưởng tính cách của ông ngoại mà đối với đám người tự nhận mình là quý tộc vì lợi ích của bản thân mà kết giao với Mạc gia, Mạc Tử Yên thập phần chán ghét.
Mà Vương Hạ, từ lần đầu gặp gỡ cô vốn không có cảm giác gì, hơn nữa kiếp trước giao tình giữa họ cũng không thể gọi là thân. Thế nhưng hơn một tháng qua, nhờ có Vương Hạ mà cô mới có thể thuận lợi hoàn thành công việc mà anh giao, chưa kể đến Trương Đình cũng chiếu cố cô không ít, không nói đến quan hệ giữa Trương Đình và Ám Dạ gia, chỉ nói đến quan hệ giữa Trương Đình và Vương Hạ thì...
Mạc Tử Yên có chút luyến tiếc không muốn phá vỡ khung cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-yeu-bi-mat-cua-ba-xa/1283146/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.