Sau khi bé mèo rời đi, Ninh Hinh mới cảm thấy xung quanh bất đầu hiện lên chồng chất những linh hồn than khổ. Khuôn mặt, thân hình ai nấy đều xấu xí như đòi mạng cô. May là bọn chúng e dè năng lực cùng với sự biến đổi của cô trước đó nên không lại gần. Nếu không cô không nhịn được mà ra tay xách cổ bọn nó ném đến cửa âm phủ mất.
Cô liếc nhìn khung cảnh bừa bộn của gian phòng u tối, bụi bám đầy trên gốc gách. Trên tường bức tường còn kinh dị hơn là có những vết cào xé và vết máu khô hoắc không được xử lí đã lâu trước đây.
Ninh Hinh nhíu mày, ở đây thật không có ngôi nhà nào có thể toàn vẹn để ở sao?
Đại Cẩu một lần nữa lại nhảy ra : [ Tiểu công chúa cô gặp Đại Boss chưa? Hắn trông thế nào? Đáng sợ không?! ]
Hồi nãy hù nó muốn chết, khí tức của đại Boss quá mạnh mẽ xuýt chút nữa đã phát hiện ra nó rồi. May mà nó chuẩn bị trước một bước không là tiểu công chúa đi chầu ông trời rồi.
Ninh Hinh bước bên ngoài, khuôn mặt đầy chán ghét nhìn cái nơi vừa ẩm ẩm vừa lạnh lẽo vừa âm u tối mịt này.
" Không có! "
Chỉ có một con mèo đáng chết nào đó dám cắn đôi tay ta thôi! Bây giờ máu còn đang chảy máu đây này.
Đại Cẩu cảm thấy vô cùng phi lí : [ Làm sao lại không có?!!! Chắc chắn là có, cô thử nghĩ lại xem lúc đó cô có gặp những ai không?! ]
Ninh Hinh mặt không đổi sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-xuyen-nhanh-phu-quan-ha-hoa-nao/1587875/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.