Ninh Hinh : "... Anh hỏi vậy là sao? "
Uy Trì nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, như sợ bỏ lỡ qua điều gì mà nhìn đến nổi không chớp mắt.
" Nếu rời khỏi anh... em sẽ vui không? "
Ninh Hinh : "..."
Sao tự nhiên lại hỏi câu kì quái như vậy chứ?
Thấy Ninh Hinh không trả lời, anh hạ giọng : " Vui chứ? "
Ninh Hinh thấy không ổn liền nhanh chóng lắc đầu : " Không nha. "
" Thật? ", anh vươn tay vuốt ve gò má của cô, sâu thẩm hỏi tiếp.
Ninh Hinh gật gật đầu : " Thật mà... "
Uy Trì mỉm cười lần đầu tiên khi gặp lại cô, tâm tình buông lỏng hơn một chút. Ánh mắt nhắm lại, miệng khẽ mở.
" Ừ... "
Câu trả lời khiến anh hài lòng, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ninh Hinh thầm thở ra trong lòng, chắc là cô nghĩ quá rồi. Chỉ là hỏi thôi làm gì có nguy hiểm vậy chứ?
Có chúa mới biết...
Lúc nãy, tay anh khi cô chưa trả lời đã lặng lẽ đặt gần phần cổ của cô. Sợ là nếu cô lắc đầu một cái... thì có lẽ sẽ không lành lặng mà ở đây như bây giờ.
Ninh Hinh - người chưa nhìn ra được sự nguy hiểm chết người của Uy Trì, vẫn đang ung dung sờ loạn mái tóc đen rủ rựu của anh.
Ninh Hinh xoa cái bụng.
Hơi đói a...
Nhưng đáng tiếc là khi cô cử động thì Uy Trì lập tức nhíu chặt mày, đôi mắt hiện tơ máu nhìn cô.
" Đi đâu? "
Lại muốn trốn?
Anh siết chặt vòng eo của cô, lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-xuyen-nhanh-phu-quan-ha-hoa-nao/1587860/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.